Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 92: Dạ Vy - Nữ Nhân Mà Nam Nhân Muốn Nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy tiểu mỹ nhân biết rỏ mọi chuyện, Hạo Nam liền bắt đầu công kích, hắn mở miệng hỏi. "Ta là Trần Hạo Nam, sau này là lão công của nàng. Tiểu mỹ nhân, nàng tên gì?"

Dạ Vy, vô cùng ngượng ngùng, hai đầu ngón tay trỏ của nàng liên tục gỏ vào nhau, nàng ấp a, ấp úng trả lời. "Người ta họ Dạ tên một chữ Vy."

Hạo Nam nhìn nàng cười cười, hắn tiếp tục hỏi. "Thế, tại sao nàng, lại muốn vào nơi đây tu luyện?" Hạo Nam dời cái ghế, tiến lại ngồi gần kế bên Dạ Vy.

Dạ Vy thì càng hồi hộp, tim nàng đập siêu nhanh, mặt nàng đỏ bừng cả lên. Tuy rất ngượng ngùng, nhưng nghe Hạo Nam hỏi, vì sao nàng muốn đến đây, thì nàng nghĩ đến cảnh gia đình và mọi người trong thôn trấn bị chết thảm, mẫu thân thì bị bắt đi, ánh mắt nàng tỏ rỏ ý chí kiên cường, nàng mở miệng trả lời. "Ta vào nơi đây để tu luyện, muốn tu vi có thể tăng nhanh. Trước tiên, ta muốn mình có thể tự vệ. Sau đó, ta sẽ cứu mẫu thân ra khỏi móng vuốt của bọn giặc cỏ. Sau cùng, ta muốn gϊếŧ sạch bọn giặc cỏ, ta muốn trả thù cho mọi người trong thôn trấn."

Hạo Nam nhìn Dạ Vy gật đầu một cái, hắn lại mở miệng đặt ra một vấn đề. "Như vậy, nàng cần bao nhiêu năm, mới có thể trả thù và cứu mẹ của nàng ra khỏi nanh vuốt bọn giặc cỏ."

Không đợi Dạ Vy trả lời, Hạo Nam lại mở miệng nói. "Thế lực của bọn giặc cỏ, không kém gì, so với thế lực của Hợp Hoan Tông đâu. Sơn trại tặc khấu, có trên 10 tên tu sĩ có tu vi Hợp Nhất Cảnh, trong có Long Chiến Thiên, hắn là siêu cấp cao thủ, là một trong 10 vị thiên khiêu đứng đầu thế hệ, ở 200 năm trước. Nói hắn cùng cấp vô địch thì hơi quá, nhưng ta nghĩ cũng không kém gì mấy. Muốn gϊếŧ được hắn, thì cần có tu vi nghiền ép, một khi ra tay, nhất kích tất sát.

Cùng cảnh giới muốn gϊếŧ chết được hắn, ta nghĩ, cần phải có năm người có chiến lực ngang hắn trở lên, mới có khả năng gϊếŧ chết được hắn. Bên trong sơn trại, không có 1000 tên Ngưng Thần Cảnh, cũng có 800 tên à. Nguyên Anh Cảnh thì khỏi nói, hằng hà xa số, tu vi quá thấp sẽ không được bọn giặc cỏ tiếp nhận. Bọn giặc cỏ số lượng tuy ít, nhưng bọn chúng có chất lượng lại vượt trội.

Hiện tại, tu vi của nàng chỉ có Luyện Khí Cảnh, nàng muốn cứu mẫu thân và gϊếŧ sạch bọn giặc cỏ, là chuyện không thể nào. Đều này rất khó nghe, nhưng nó, lại là sự thật."

Dạ Vy nghe Hạo Nam nói, ý nghĩ của mình là không thực tế, hắn đánh nát hi vọng duy nhất của nàng. Thân thể của Dạ Vy run rẩy dữ dội, hai bên khóe mắt của nàng, đã có nước mắt chảy ra, nàng thẩn thờ như người mất hồn, trong miệng lẩm bẩm. "Thì ra, mong muốn bao lâu nay của ta, lại là một ý nghĩ ngu ngốc, là một chuyện hoang đường, thực tế là, ta không thể nào thực hiện được đều mà ta muốn làm."

Hạo Nam thấy vậy thì lắc đầu, hắn đã đánh giá quá cao Dạ Vy, nàng vẫn còn quá nhỏ, nàng chưa có nhiều kinh nghiệm trong những chuyện như thế này. Hạo Nam mở miệng nói. "Nàng cần gì, phải đích thân gϊếŧ chết hết bọn chúng, nàng còn có tông môn, còn có bằng hữu của mình. Hợp Hoan Tông và bọn giặc cỏ có thể xem như là kẻ thù, không chết không ngừng. Đặc biệt là, nàng còn có ta, lão công của nàng đây."

Dạ Vy nghe Hạo Nam nói thì bừng tĩnh, nàng hiểu ra một chuyện, để đối phó một thế lực, thì với sức một người là đều không thể nào, nàng nhìn về Hạo Nam với ánh mắt tràn đầy mong đợi, nàng mở miệng nói. "Nhưng, tu vi của ta quá thấp, ta làm sao có thể, cùng mọi người gϊếŧ bọn giặc cỏ được. Bọn giặc cỏ, đả khó đối phó như thế, mà tông môn của chúng ta, còn phải đối đầu với Ma Môn. Ma Môn, còn khủng bố hơn bọn giặc cỏ, nhiều lần."

Hạo Nam gật đầu, mở miệng nói. "Tông môn của nàng, quả thật đang ở trong tình thế vô cùng cấp bách. Hợp Hoan Tông giống như con thỏ trắng mập mạp, phía trước có hổ, phía sau có sói, đang rình bắt nó. Hiện tại, lão hổ cùng sói xám, lại cấu kết với nhau. Bọn chúng muốn, cùng nhau chia cắt con thỏ trắng Hợp Hoan Tông, để cùng nhau ăn.

Nhưng không sao, hiện tại có ta ra tay. Ta dám khẳng định, ta có thể giúp cho Hợp Hoan Tông có thể tự vệ, không bị Ma Môn và bọn giặc cỏ thâu tóm. Nhưng còn muốn đánh thắng Ma Môn và giặc cỏ, thì đây là chuyện không thể nào, trừ phi các đại môn phái cùng nhau hợp sức. Dù cho các đại môn phái có cùng nhau ra tay đi nữa, cũng không thể nào tiêu diệt được Ma Môn. hiều nhất, chỉ làm cho môn phái của bọn chúng, nguyên khí đại thương, phải cụp đôi tịnh dưỡng một thời gian.

Không nói chuyện này nữa, hai chúng ta bắt đầu song tu đi, nàng phải có tu vi cao, lúc đó nàng mới có thể ra sức trả thù được."

Dạ Vy nghe Hạo Nam nói thì đỏ mặt, nàng ấp úng nói. "Người ta, không có kinh nghiệm trong chuyện này, ngươi muốn làm gi cứ làm đi."

Hạo Nam nghe vậy thì cười cười, hắn liền đột ngột, ôm lấy Dạ Vy lên để nàng ngồi trên hai đùi của mình. Dạ Vỵ bị hành động của Hạo Nam làm cho giật mình, khi ngồi lên đùi của Hạo Nam, thì thân thể nàng đang run nhẹ.

Hạo Nam thấy thế, thì mở miệng nói. "Tiểu mỹ nhân, nàng không cần phải căng thẳng, thư giản đi nào. Mà nàng nói, nàng không biết làm như thế nào song tu, là thật chứ. Ở trong một môn phái, lấy song tu làm gốc, mà nàng lại không biết song tu, phải làm như thế nào sao? Ta mới không tin, nàng đang gạt ta phải không. Nàng dám gạt ta, ta liền ánh vào mông của nàng."

Nói xong, Hạo Nam lật người Dạ Vy lại, dùng bàn tay to lớn của mình, đánh vào mông của nàng, một cái thật mạnh. Bàn tay của hắn, va chạm vào mông của Dạ Vy, vang lên một tiếng. "Bạch."

Bị Hạo Nam đánh một cái thật mạnh, bờ mông của nàng đỏ cả lên, nếu cưỡi quần ra xem, lúc đó sẽ thấy được dấu một bàn tay hiện rỏ ràng. Lần đầu tiên bị một người khác giới khi dể, trên mông lại bị đánh một cái thật mạnh, làm cho Dạ Vy hơi sợ, cơ mông nàng co lại, trong lòng hơi căng thẳng, làm cho nàng không kìm chế được lêи đỉиɦ, té đái trong quần.

Dạ Vy co giật một lúc, sao đó nàng khóc lớn, như một cô nương, bị một đại hán khi dể, nàng mở miệng nói. "Người ta chỉ nghe người khác nói thôi, người ta quả thật là không có hiểu rỏ về việc song tu mà, với lại người ta còn nhỏ tuổi, nên chưa muốn tìm hiểu đến chuyện song tu."

Phát hiện Dạ Vy quá mẫn cảm, chỉ mới bị vổ vào mông một cái mà đã lêи đỉиɦ rồi, hắn liền vui mừng. Hắn biết, Dạ Vy là một người có năng khiếu trong việc song tu, nàng có thể làm cho bạn tình của mình, chết trên bụng của nàng mới chịu ngừng lại.

Trong bụng tuy vui, nhưng vẽ ngoài, lại tỏ ra tức giận, hắn lật người Dạ Vy lại, nhìn thẳng vào mặt nàng hỏi. "Nàng thật hư, lần đầu gặp mặt, nàng lại dám đái lên người của ta, ta nhất định phái trừng phạt nàng, ta sẽ dùng trường thương của mình đánh lên khắp thân thể nàng."

Nói xong, hắn liền dùng biện pháp thô bạo nhất, lột sạch quần áo trên người Dạy Vy ra, đem nàng đặt ở trên bàn. Do tuổi còn nhỏ, nên cặp bưởi của nàng chỉ có thể gọi là cặp cam, hai gò hồng đào cũng đang phát triển, nó chỉ to bằng đầu của ngón tay út mà thôi. Phía dưới hạ bộ, thì mọc một số rợi long mao ngắn ngủn, có màu nâu nhạt. Hạo Nam đoán, chắt là do DNA của nàng hơi khác, nên lông mao mới có màu như vậy. Nhìn qua một lượt, thì hắn cũng cưỡi quần áo của mình ra, từ khi Ngọc Linh Dịch của Dạ Vy tuôn ra, thì trường thương của hắn đã dựng thẳng, cương cứng hết cỡ.

Bị Hạo Nam cưỡi hết y phục, làm cho Dạ Vy vô cùng ngượng ngùng, nàng nhắm mắt lại không dám mở ra. Nàng biết, lúc nảy, không phải nàng đái dầm, mà do nàng lêи đỉиɦ xuất ra Ngọc Linh Dịch. Hạo Nam cũng không có trách nàng, hắn nói những lời như vậy, để cảm thấy hưng phấn hơn mà thôi. Vừa rồi lêи đỉиɦ, làm cho nàng thật sung sướиɠ, lúc này nàng có chút chơ mong, tuy nói nhắm mắt, nhưng nàng vẫn hí hí nhìn về phía Hạo Nam.

Không nhìn thì thôi, lỡ nhìn rồi, thì làm cho nàng vô cùng sợ hải. Trường thương của Hạo Nam dài hơn 20 cm, đường kính rộng khoảng 6 cm, trên thân trường thương có từng sợi gân hiện lên rỏ rệt. Trong lòng Dạ Vy thầm hô. "Thật dài, thật to, thật lớn."

Lúc trước, nàng có nghe các vị sư tỷ nói, mệnh căn của năm tử, trung bình chỉ dài 12 cm, đường kính chỉ rộng 2 - 3 cm. Các tỷ ấy, thường hay càm ràm, thang thở, oán trách, mệnh căn của những nam tu sĩ ấy quá nhỏ, nên không thể thỏa mãng được các nàng.

Nhưng lúc này nàng thấy cái gì? Nàng thấy mệnh căn của Hạo Nam to gấp đôi, so với mệnh căn của nam tu sĩ khác. Nàng còn nghĩ, nếu mệnh căn của Hạo Nam tiến vào trong người nàng, khi đó sẽ như thế nào, liệu cô bế của nàng, có chịu được,cái trường thương to lớn khủng bố đó, xâm nhập không?

Mọi động tĩnh của Dạ Vy, đều bị Hạo Nam biết hết, hắn cũng không vạch trần làm gì, cứ để yên như vậy, sẽ kí©h thí©ɧ hơn nhiều. Thế là, hắn liền cằm trường thương của mình, vỗ lên hai quả cam chưa thành thục của nàng. Mỗi phát vỗ vào người của Dạ Vy, là một tiếng bịch vang lên, kèm theo là một tiếng ư, do nàng rêи ɾỉ.

"Bạch." "Ư."

"Bạch." "Ư."

...

"Bạch." "Ư." x10

"A a a..."

Sau mười lần, bị trường thương của của Hạo Nam vổ lên cặp cam của mình, Dạ Vy lại lêи đỉиɦ một lên nữa. Đều này khiến cho nàng rêи ɾỉ liên tục, cả cơ thể điên cuồng co giật. Hạo Nam thì càng vui vẻ, hắn mặc kệ Dạ Vy đang co giật, hắn vẫn cầm trường thương lên, tiến lại gần vỗ lên cô bé của nàng. Đều này làm cho Dạ Vy càng kí©h thí©ɧ, quá trình lêи đỉиɦ của nàng vẫn diễn ra và không có dấu hiệu dừng lại.

Co giật, rêи ɾỉ liên tục hơn mười phút, làm cho Dạ Vy bắt đầu đuối sức, cặp mắt của nàng trợn lên, chỉ toàn là tròng trắng, mất hẳn tròng đen, ý thức thì mở hồ, có dấu hiệu sắp ngất, vì cảm xúc khi nàng lêи đỉиɦ, quá mãnh liệt. Thế là Hạo Nam dừng lại, không kí©h thí©ɧ nàng nữa, lúc này Dạ Vy mới từ từ ổn định lại, nàng nằm thoi thóp trền bàn, thở từng hơi một.

Hạo Nam không dùng trường thương vỗ lên người Dạ Vy nữa, hắn chuyển sang dùng lưỡi liếʍ khắp cơ thể của nàng. Hạo Hạo dùng cái lưỡi của mình, sử dụng chiêu lếu lều, tấn công lên cặp nhủ hoa bé xinh của nàng, tiếp theo hắn hạ xuống tấn công lên mồng đốc của nàng. Môi và lưỡi kết hợp, vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, giống như là song kiếm hợp bích, sức mạnh tăng lên nhiều lần. Với cái lưỡi không xương, đầy điêu luyện cửa Hạo Nam, Dạ Vy lại bị kí©h thí©ɧ quá mức, nàng lêи đỉиɦ lần thứ ba.

Dạ VY rêи ɾỉ liên hồi. "A a a..."

Hạo Nam dùng hai tay giữ chặt lấy cặp mông của nàng, mặt thì úp vào hạ thể, liên tục lếu lều, cặp chân của Dạ Vy thì kẹp lấy cổ của Hạo Nam thật chặt. Kí©h thí©ɧ bằng lưỡi, thì mạnh mẽ hơn khi dùng trường thương rất nhiều. Vì vậy chỉ sau hai phút, Dạ Vỵ lại trợn trắng mắt. Hạo Ham đành phải dừng lại, ôm Dạ Vy vào người, khoản 5 phút sau thì nàng mới hồi phục. Hắn kề miệng vào sát tai của nàng hỏi. "Dạ Vy, nàng có cảm giác thể nào? Nàng có thích cảm giác này không?"

Dạ Vy mơ hồ trả lời. "Sướиɠ, thật là sướиɠ, sướиɠ đến nỗi không thể chịu được. Người ta rất thích ảm giác này, nhưng chàng cũng phải từ từ thôi. Chàng tấn công dồn dập như thế, người ta không thể tiếp nhận được."

"Khặc khặc. Nãy giờ ta chỉ đánh xì dầu thôi. Bây giờ, ta mới chính thức, tung đòn sát thủ. Trường thương to dài, cứng rắn, tràn đầy gân gốc của ta, sẽ xâm nhập vào cơ thể nàng. Tiếp theo, nàng sẽ càng sung sướиɠ hơn nhiều, so với ba lần vừa rồi."

Nói xong, Hạo Nam tách hai chân của Dạ Vy ra, hạ bộ của hai người áp sát, tiếp cận nhau. Trường thương của Hạo Nam, chuẩn bị đo xem, cô bé của Dạ Vy sẽ sâu bao nhiêu.
« Chương TrướcChương Tiếp »