Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghịch Chuyển Nhân Sinh

Chương 88: Làm Thịt Võ Hồng Tuyết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạo Nam dùng hai tay tách hai chân của Võ Hồng Tuyết ra, hắn cuối đầu của mình hạ thấp xuống, dùng mũi ngửi lấy mùi vị của nữ nhân, mười lần như một, chỉ cần ngửi thấy mùi vị này tận sâu bên trong linh hồn đều cảm giác kí©h thí©ɧ vô tận. Sau đó, Hạo Nam dùng miệng, mυ"ŧ lấy cô bé của Võ Hồng Tuyết.

Võ Hồng Tuyết nổi da gà lên khắp thân thể, cô bé của nàng bị Hạo Nam liếʍ mυ"ŧ liên tục. Mồng đốc của nàng bị kí©h thí©ɧ vô cùng, nơi đây rất nhiều dây thần kinh, nên khi mồng đốc bị Hạo Nam mυ"ŧ lấy, Võ Hồng Tuyết cảm giác được bộ phận mồng đốc của mình vô cùng tê dại, làm cho nàng không sức lực. Một lúc sau, Hạo Nam lật người của Võ Hồng Tuyết dậy, hắn mở miệng nói. "Lúc nãy nàng nói, chỉ cần ta có thể giúp Hợp Hoan Tông, vượt qua kho khăng này. Ta muốn làm điều gì, thì nàng cũng đáp ứng, là thật sao?"

Võ Hồng Tuyết nằm trên người của Hạo Nam thở từng ngụm, từng ngụm, nàng mở miệng trả lời. "Lời mà ta đã nói ra, tất nhiên là sự thật, tên sắc côn nhà ngươi, muốn ta làm gì cứ nói đi."

Hạo Nam nghe Võ Hồng Tuyết khẳng định, thì gật đầu mở miệng nói. "Nàng đã khẳng định thì tốt. Hiên tại ta muốn, sau này nàng phải gọi ta là lão công hoặc là phu quân, hay cái gì đó có nghĩa giống như vậy. Và nàng phải xưng là thϊếp hay là muội đều được. Bầy giờ nàng xoay người lại, nhưng vẫn năm trên người ra, hai cù gối của nàng quỳ tại hai bên nách của ta. Miệng của nàng thì ngậm và mυ"ŧ lấy trường thương của ta, như là mυ"ŧ ngón tay là được. Miệng của ta thì sẽ mυ"ŧ và liếʍ cô bé của nàng."

Ngay sau đó, Hạo Nam liền để cho Võ Hồng Tuyết quay đầu lại, thay đổi vị trí. Võ Hồng Tuyết nhìn thấy trường thương to dài của Hạo Nam thì mở miệng nói. "Trường thương của chàng dài như vậy, làm sao thϊếp có thể nuốt hết được?"

Hạo Nam mở miệng cười da^ʍ mà trả lời. "Hắc hắc. Hiện tại, nàng đã biết rỏ uy phong của ta rồi chứ gì. Một lúc nữa, trường thương của ta, sẽ tiến vào sâu bên trong cơ thể nàng đó. Nàng chỉ cần liếʍ lên thân và mυ"ŧ ở phần đầu trường thương là được."

Võ Hồng Tuyết dùng một tay chống xuống giường, một tay thì cầm lấy trường thương của Hạo Nam. Khi tay của Võ Hồng Tuyết, vừa chạm đến trường thương của Hạo Nam, cảm nhận đầu tiên của nàng là, trường thương của Hạo Nam thật cứng rắn và ấm áp. Võ Hồng Tuyết nhìn ở đỉnh trường thương của Hạo Nam, nơi đó Ngọc Linh Tủy tiết ra, nàng cúi đầu xuống ngửi, thì cảm thấy đây là một mùi vị nói không nên lời, đây là mùi vị của nam nhân.

Khi một nam nhân hay một nữ nhân đang trong cơn khát tình, phần miệng của bọn họ rất cần được mυ"ŧ và liếʍ bạn tình của mình, đây là ham muốn cảm xúc, cảm xúc muốn bạn làm như vậy. Võ Hồng Tuyết đang ở trong tình trạng hưng phấn, ngay lập tức, nàng dùng lưỡi liếʍ lấy Ngọc Linh Tủy ở trên đầu trường thương. Sau khi liếʍ lấy Ngọc Linh Tủy, Võ Hồng Tuyết có cảm nhận, Ngọc Linh Tủy hơi nhớt, có mùi ngai ngái. Một đến hai, hai đến ba, Võ Hồng Tuyết ra sức mυ"ŧ lấy trường thương của Hạo Nam.

"Ưʍ. Thật sản khoái. Hồng Tuyết, nàng làm ta sướиɠ quá." Nói xong hắn cũng ra sức phục vụ nàng, hắn vừa liếʍ, vừa mυ"ŧ, vừa dùng răn cạ nhẹ vào mồng đốc, làm cho cô bé của Võ Hồng Tuyết, bị kí©h thí©ɧ tột cùng.

Võ Hồng Tuyết cảm nhận cảm giác ký lạ, nàng mở miệng nói. "Ưʍ. Thật khó chịu, thật buồn tiểu. A không chiu được nữa thϊếp ra đây. A a a..." Ngay sau đó Võ Hồng Tuyết lêи đỉиɦ, toàn thân thể nàng bị co giật, Ngoc Linh Dịch từ bên trong có bé tuôn ra như suối. Ngay sau đó, nàng nằm vật ra trên người Hạo Nam.

Ngọc Linh Dịch từ bên trong cô bé của Võ Hồng Tuyết tuôn trào ra, Hạo Nam há miệng ra hứng lấy. Vị đạo hơn hai vạn năm, mới có người nếm được, thật đậm đà mùi vị của nữ nhân. Lúc này Hạo Nam đột nhiên có một ý nghĩ, có thể chinh phục một nữ nhân xinh đẹp, thủ thân nhiều năm, sẽ có được cảm giác thành công bạo rạp. Trẻ tuổi, có vị đạo của trẻ tuổi. Lớn tuổi, có vị đạo của lớn tuổi. Già không bỏ, nhỏ không tha, thì mới có thể nếm trải thật nhiều vị đạo của nữ nhân trên đời này. Như vậy, mới có thể xứng với danh xưng, Hoan Hỉ Đại Đế này chứ.

Hạo Nam ôm lên Võ Hồng Tuyết, hắn nhìn vào mặt nàng nói. "Khặc khặc. Ai nói nữ nhân lớn tuổi sẽ không ngon, đều đó chỉ đúng, khi nữ nhân đó là phàn nhân. Võ Hồng Tuyết nàng rất ngon, rất tuyệt. Vị đạo của nàng rất mặn mà, nàng đúng là cực phẩm trong cực phẩm mà, ta rất thích. Sao nàng không nói gì hết vậy? Ta muốn nàng, nói ra những suy nghĩ trong lòng mình. Ta muốn nàng rêи ɾỉ, những lúc nàng sung sướиɠ."

Qua trình lêи đỉиɦ đã trôi qua, lúc này Võ Hồng Tuyết đã tĩnh táo lại, trong lòng nàng rất ngượng ngùng, nàng không ngờ mình đã hơn hai vạn tuổi, mà lại trở thành nữ nhân của một tên nam tử, chưa được bốn mươi tuổi. Nhưng cảm giác này thật tuyệt, nó sướиɠ hơn nhiều lần, so với mình tự thỏa mãn. Trước đây, nàng luôn thủ thân như ngọc. Hiện tại, khối ngọc này, đã bị người khắc lên ấn ký nhận chủ rồi.

Nghe Hạo Nam hỏi, thì nàng nói. "Hiện tại, thϊếp rất sướиɠ, sướиɠ nhiều lắm, không thể diễn tả bằng lời được. Thϊếp không ngờ, mình đã hơn hai vạn tuổi rồi, lại làm nữ nhân hầu hạ chàng chưa được bốn mươi tuổi."

"Nàng trâu siêu già, lại gặm cỏ non, được lợi lớn rồi còn gì. Hắc hắc.Tình yêu không phân biên giới, không già trẻ, nam dương nữ âm đυ.ng vào là hít. Tu sĩ thọ nguyên rất lâu, nếu phân già trẻ, thì những người sống hoài không chết, chỉ có hể mạnh cường thôi à. Hắc hắc. Ta bắt đầu đấy nhá."

Nói xong, Hạo Nam dùng một tay cầm lấy trường thương của mình, vỗ lên cô bé của Võ Hồng Tuyết.

"Bịch bịch..." Những cái vỗ, là những tiếng bịch vang lên. Lúc đầu, cô bé của Võ Hồng Tuyết có màu hồng tươi, hiện tại bị Hạo Nam kí©h thí©ɧ, thì máu huyết lưu thông càng thêm đỏ lên. Sau một phen trêu chọc, Hạo Nam quyết định, để trường thương của mình, tiến vào cơ thể của Võ Hồng Tuyết. Sau một lần lêи đỉиɦ, cô bé của Võ Hồng Tuyết đã chuẩn bị sẵn sàng, bên trong cô bé của nàng, đã có rất nhiều Ngọc Linh Dịch. Nên khi trường thương của Hạo Nam, tiến vào bên trong cô bé của nàng vô cung thuận lợi.

Trạng thái hứng tình, đã giúp cho Võ Hồng Tuyết, giảm đi cảm giác đau đớn do lần đầu tiên bị công phá. Thay vào đó, cô bé của nàng, bị trường thương của Hạo Nam lắp đầy, tạo cho nàng một cảm giác vô cùng rung động. Sự cứng rắn của trường thương nông căng cô bé ra, đều này làm cho các dây thần kinh ở nơi đó bị kí©h thí©ɧ, tạo cho nàng có được một cảm giác sung sướиɠ, vượt qua khỏi cảm giác đau đớn do Hạo Nam công phá mang lại.

Thấy biểu hiện thỏa mãn của Võ Hồng Tuyết, Hạo Nam mở miệng nói. "Hắc hắc. Sau khi chúng vui vẻ xong, ta sẽ cùng nàng, đi về Hợp Hoan Đảo, ta muốn nằm lên trên người tất cả nữ nhân, của Hợp Hoan Tông."

Hiện tại, Võ Hồng Tuyết đã triệt để trầm luân, nàng đang đắm chìm bên trong cảm giác sung sướиɠ do nɧu͙© ɖu͙© mang lại. Nàng đã hơn hai vạn tuổi, lúc này lại có được một cảm giác sung sướиɠ tột cùng, Hạo Nam đã triệt để chinh phục nàng, làm cho hàng giang rộng sẵn hai chân ra, để chào đón Hạo Nam tiến vào.

Trước đây, những lúc hứng tình, nàng chỉ tha vuốt ở bên ngoài, bây giờ được trường thương của Hạo Nam tiến vào, thì cảm giác kɧoáı ©ảʍ vô cùng sung sướиɠ, cảm giác này vượt xa những lúc trước đây nàng tự thỏa mãn. Trong lòng nàng suy nghĩ. "Một người tự giải tỏa, chỉ có thể xem như xoa diệu, giải tỏa nhu cầu sấp bách của sinh lý mang đến. Nhưng một nam một nữ phối hợp với nhau, thì đây lại là cảm xúc thăng hoa." Không suy nghĩ nhiều nữa, nàng nằm im chờ đợi, Hạo Namchinh phạt. (Đều này rất đúng, khi cậu bé của nam giới được đưa đến bên cạnh cô bé, thì nó sẽ tự động có phản ứng, tỏ ra vẻ uy phong lẫm liệt của mình.)

...

Địa điểm, khu vực chiến đấu giữa Hợp Hoan Tông và bọn giặc cỏ.

Sau khi mọi người nghe được ý kiến của đại trưởng lão Lý Hương Lan và nhị trưởng lão Dạ Phiêu Phiêu, liền trầm tư suy nghĩ, phân tích tốt xấu ý kiến của hai vị trưởng lão này..

Mai Sư Phong nhìn thấy mọi người vẫn đang suy nghĩ, thì mở miệng hối thúc. "Mọi người nhanh đưa ra ý nghĩ của mình, bọn giặc cỏ đả đi được 100 dặm. Sau một nén hương nữa, nếu mọi người vẫn do dự không quyết, lúc đó chúng ta sẽ trở về Hợp Hoan Đảo tử thủ. Đến lúc đó, ta sẽ mời sư tổ ra trận, nàng sẽ đích thân ra chủ trì đại cuộc, giúp môn phái chúng ta vượt qua kiếp nạn lần này."

Đôi khi trầm mặc không nói, cũng là một loại bày tỏ thái độ. Cao tầng Hợp Hoan Tông biết, chỉ cần mọi người tiếp tục yên lặng, không cần đưa ra ý kiến, một lúc nữa tông chủ sẽ tự đưa ra quyết định. Bọn họ không muốn đắc tội đại trưởng lão hay nhị trưởng lão, bọn họ để cho tông chủ cổng nồi, để nàng gánh lấy trách nhiệm này.

Sau một nén hương, mọi người vẫn giữ im lặng, Mai Sư Phong thấy vậy liền mở miệng nói. "Được rồi, mọi người không cần suy nghĩ nữa. Chúng ta lập tức trở về Hợp Hoan Đảo, từ nay phong sơn không ra. Cùng lúc đó, chúng ta sẽ phái nhất giai Anh Chuẩn Điểu, đưa thư cầu viện đến thế lực đồng minh và các đại môn phái cầu viện. Đưa ra tài nguyên, nhờ bọn họ đến giúp chúng ta, ta nghĩ lần này tài lực tích xúc nhiều năm của chúng ta sẽ nhanh chóng bị tiêu hao hết sạch."

Mọi người, nghe tông chủ ra lệnh, thì lục đυ.c đỡ lấy những nữ tu sĩ bị thương, chuẩn bị trở về Hợp Hoan Đảo. Lúc này, thuộc hạ phe cánh của Lệ Tuyết Mai, phát hiện thủ lỉnh của mình đã biến mất, thì mở miệng lớn tiếng hỏi. "Mọi người ở nơi đây, có ai đang chăm sóc phó tông chủ không vậy?"

"Không có."

"Không có."...

Chúng nữ tu sĩ nghe có người hỏi, thì nhao nhao lắc đầu, mở miệng nói không có.

Mai Sư Phong nghe vậy, thì mở miệng hỏi. "Phó tông chủ bị thương sao? Từ khi ta đến nơi đây, thì đã không thấy bóng dáng của phó tông chủ rồi."

Vị nữ tu sĩ kia, nghe tông chủ hỏi, thì nàng liền trả lời. "Đúng vậy, thưa tông chủ. Phó tông chủ liều mạng, vận dụng toàn bộ chiến lực, đã thương nặng Long Da^ʍ Song Sát, gϊếŧ sạch bọn giặc cỏ chặn đánh mọi người, giúp mọi người thành công chạy thoát. Cũng vì vậy, mà phó tông chủ bị chân nguyên phản phệ, hôn mê bất tĩnh. Hiện tại, không thấy phó tông chủ đâu? Chẳng lẽ, nàng bị bọn giặc cỏ lén lút bắt đi mất."

Lúc này, Hạo Nam đang ở vị trí ẩn núp chinh phạt Võ hồng Tuyết, biết được mọi người bên ngoài đang tìm Lệ Tuyết Mai, thì mở miệng nói Võ Hồng Tuyết. "Hồng Tuyết, nàng nhanh mở miệng nói. Lệ Tuyết Mai đang ở chỗ của nàng, nàng đang giúp Lệ Tuyết Mai chữa thương, để cho mọi người bên ngoài không cần lo lắng, bảo bọn họ nhanh trở về Hợp Hoan Đảo."

"Ư ư ư... Thϊếp biết rồi, để thϊếp nói cho bọn họ biết." Võ Hồng Tuyết đang bị trường thương Hạo Nam, tấn công mãnh liệt từ phía sau, hai người đang chiến đâu trong tư thế Cẩu Cẩu Giao Hoan.

"Lệ Tuyết Mai, đang ở chỗ của ta... Ta đang giúp nó trị thương, nên không thể nói nhiều được... Các ngươi nhanh trở về, Hợp Hoan Đảo trước đi, về đó đợi ta đưa ra biện pháp ứng phó."

Võ Hồng Tuyết có gắn chịu đựng, dùng chân nguyên nói vọng ra bên ngoài, nhưng nàng có cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể chịu đựng được. Mỗi phát đâm của Hạo Nam, làm cho nàng giơ tay đầu hàng chịu thua, nên giọng nói của nàng nói ra rất khẻ, còn xen lẩn cảm giác rêи ɾỉ.

Mai Sư Phong nghe thấy giọng nói của sư tổ, thì mở miệng đáp. "Vâng, thưa sư tổ, đệ tử đã biết."

Nói xong nàng nhìn về phía mọi người mở miệng nói. "Chúng ta, nhanh trở về Hợp Hoan Đảo thôi."

Mọi người đang ở bên ngoài, nghe thấy giọng của sư tổ thì vô cùng kinh ngạc. Bọn họ không ngờ, sư tổ lại ẩn nấp bên trong bóng tối, để bảo vệ bọn họ. Nên dù nghe thấy giọng nói của Võ Hồng Tuyết, có chút khác lạ, nhưng mọi người cũng không có nghĩ nhiều. Bọn họ đều cho là, sư tổ đang giúp cho phó tông chủ trị thương, lại đang ở lúc quan trọng, nên không thể phân tâm được. Ngay sau đó, mọi người liền xuất phát, trở về Hợp Hoan Đảo, tìm cách đối phó Ma Môn và tặc khấu giặc cỏ, hai thế lục giống như chó điến, gặp ai cũng muốn cắn mọt cái.
« Chương TrướcChương Tiếp »