Chương 87: Ý Nghĩ Điên Cuồng

Lý Hương Lan là thiên tài mới nổi, ở 100 năm trước, nàng là một trong những người nỗi bật nhất khi đó. Nàng là một trong hai người, có thể ở bên trong Hỗn Độn bí cảnh đột phá lên Hợp Nhất Cảnh, một người còn lại chính là Lệ Tuyết Mai.

Hai người đều là tu sĩ cùng một thế hệ, hai nàng đều dựa vào Hỗn Độn bí cảnh mà tỏa sáng, sau khi từ bên trong bí cảnh ra ngoài, hai người liền được môn phái trọng điểm bồi dưỡng. Hai người bọn họ cũng rất cố gắng, vì thế, sau một vài năm, hai nàng, liền được thăng chức lên làm trưởng lão của Hợp Hoan Tông.

Lý Hương Lan cảm nhận được, Hợp Hoan Tông đang ở trong tình cảnh vô cùng khó khăn, trong nữa năm qua, thế lực của tông môn, liên tục bị đã kích nghiêm trọng. Hiện tại, tông môn của bọn họ, lại chính thức cùng Ma Môn và tặc khấu trở mặt thành thù, không chết không thôi. Tông môn của bọn họ, sẽ có một trận quyết đấu sống còn, mà trận chiến này hầu như không có cách nào thắng được.

Lý Hương Lan nhìn sang Mai sư Phong, nàng mở miệng nói. "Tông chủ, chúng ta, không thể để bọn tặc khấu này trở về à. Khi bọn chúng trở về, bọn chúng sẽ kết minh với Ma Môn. Khi đó, chúng ta sẽ bị bọn chúng, hợp lại tiêu diệt. Thuộc hạ nghĩ, hiện tại chúng ta nên ra tay, tiêu diệt đám giặc cỏ này. Cho dù, chúng ta không thể gϊếŧ hết được bọn chúng, nhưng bọn chúng sẽ tổn thất nặng nề, khi đó bọn chúng sẽ không còn khả năng đối phó với chúng ta."

Mai Sư Phong không đồng ý hay phản đối ý kiến của Lý Hương Lan, nàng nhìn về phía cao tầng của Hợp Hoan Tông, mở miệng hỏi. "Các vị trưởng lão, mọi người thấy ý kiến của đại trưởng lão Lý Hương Lan như thế nào? Nhị trưởng lão, ngài hãy nói ra ý nghĩ của mình đi, nói ra cho mọi người nghe biết."

Nghe Mai Sư Phong hỏi, Dạ Phiêu Phiêu lập tức trả lời. "Theo thuộc hạ nghĩ, chúng ta cứ mặc kệ bọn giặc cỏ. Nếu như hiện tại, chúng ta cùng bọn chúng đánh lên, dù thắng hay bại, tu sĩ bên phe chúng ta đều sẽ có tổn thất. Một khi Ma Môn biết, môn phái của chúng ta bị hao tổn, bọn chúng sẽ ra tay, tiến đánh ngay lập tức, môn phái của chúng ta sẽ bị tiêu diệt nhanh hơn. Không bằng, chúng ta lui về Hợp Hoan Đảo, ở nơi đó tử thủ. Còn nước còn tác, còn sống vẫn mạnh hơn bị chết. Chúng ta có thể kêu gọi đồng minh, cầu xin các đại môn mai ra tay giúp đỡ đánh lùi Ma Môn."

Mai Sư Phong nghe Dạ Phiêu Phiêu nói thì gật đầu, nàng mở miệng hỏi những người khác. "Các vị trưởng lão còn lại có ý kiến gì không? Mọi người, nhanh đưa ra quyết định ngay. Nếu để bọn giặc cỏ đi mất, thì chúng ta chỉ có thể tiếp nhận, kiến nghị của nhị trưởng lão mà thôi."

Các vị trưởng lão cao tầng của Hợp Hoan Tông, nghe vậy thì bắt đầu bàn luận, rất nhanh thì mọi người liền đưa ra quyết định, bọn họ đồng ý với kiến nghị của nhị trưởng lão, bọn họ muốn về Hợp Hoan Đảo tử thủ, trong thời gian này, nói không chừng mọi người sẽ nghĩ ra cách tốt hơn, để đối phó Ma Môn và giặc cỏ cũng nên. Với lại, Dạ Phiêu Phiêu rất được người khác tôn trọng, nếu nàng sinh trễ vài năm, rất có thể tiến vào Hỗn Độn bí cảnh và đột phá lên Hợp Nhất Cảnh sớm hơn, nói không chừng nàng đã làm tông chủ, của Hợp Hoan Tông cũng nên.

Từ khi Liễu Phi Yến rời khỏi chức chưởng môn, chức vị của Hợp Hoan Tông đã được điều chỉnh lại. Mai Sư Phong trở thành tông chủ, Lệ Tuyết Mai từ đại trưởng lão tấn thăng lên làm phó tông chủ, vì thế chức đại trưởng lão bị bỏ trống, nên nhị, tam, tứ, ngũ... trưởng lão về phía sau, đều tăng lên một bậc.

Nhị trưởng lão có tên là Dạ Phiêu Phiêu, nàng là một nữ tu sĩ lớn tuổi, nàng đã có 1060 tuổi. Nàng là một mỹ nhân, cũng có một tư chất cao tuyệt, nhưng lại sinh ra không hợp thời, không có cơ hội tiến vào bên trong Hỗn Độn bí cảnh. Bên trong tiểu thế giới, tu sĩ đạt Hợp Nhất Cảnh tu vi, có đến 9 thành là nhờ Hỗn Độn bí cảnh mà đột phá, chỉ có một thành là dựa vào bản thân và ngày tháng chồng chất, để đột phá lên Hợp Nhất Cảnh.

Tu sĩ, sinh không hợp thời, có hai loại. Loại thứ nhất là lúc tiến vào Hỗn Độn bí cảnh, lúc đó số tuổi của họ còn quá nhỏ, nên khi Hỗn Độn bí cảnh kết thúc, bọn họ không có đủ thời gian để đột phá tu vi lên Hợp Nhất Cảnh. Loại thứ hai là số tuổi quá cao không thể tiến vào bên trong Hỗn Độn bí cảnh, bọn họ cũng là thiên tài và bọn họ vẫn luôn cố gắn tu luyện không ngừng nghĩ, sau cùng thì đột phá tu vi lên Hợp Nhất Cảnh.

Dạ Phiêu Phiêu thuộc về trường hợp thứ hai, khi Hỗn Độn bí cảnh mở ra, lúc đó nàng đã hơn ba mươi tuổi. Do số tuổi vượt qua quy định, nên nàng không thể tiến vào Hỗn Độn bí cảnh. Dạ Phiêu Phiêu đã dùng hơn 900 năm để cố gắng tu luyện, cuối cùng thành công đột phá lên Hợp Nhất Cảnh, lại tu luyện thêm 160 năm, lúc này tu vi của nàng đã đạt đến ngũ tinh trung kỳ Hợp Nhất Cảnh. Từ khi đột phá lên Hợp Nhất Cảnh, nàng cũng được thăng chức lên làm trưởng lão của Hợp Hoan Tông.

...

Quay lại, bên cạnh Hạo Nam.

Từ lúc viện binh của hai phe tiến đến, Hạo Nam núp ở phía bên ngoài quan sát, hắn phát hiện ra một đều vô cùng bất ngờ, khóe miệng cong lên, cười một cách vô cùng da^ʍ đảng. Đều bất ngờ là, Võ Hồng Tuyết sư tổ của Hợp Hoan Tông, nàng cũng đi đến nơi đây trợ trận, thế là Hạo Nam mang theo Lệ Tuyết Mai, nhè nhẹ lén lút tiến về vị trí của Võ Hồng Tuyết.

Khoảng cách từ Hạo Nam đến tới chỗ Võ Hồng Tuyết không xa, chỉ có năm trăm mét mà thôi, nên rất nhanh Hạo Nam đã đến được vị trí của võ Hòng Tuyết. Khi đến được nơi, hắn lấy ra một cái giường ngọc đặt Lệ Tuyết Mai nằm trên đó, tiếp đó hắn lấy ra một cái trận bàn phòng thủ cách âm ra bố trí, sau đó hắn nhanh nhẹn tiến lại phía sau lưng ôm chằm lấy Võ Hồng Tuyết.

Do quá nhập tâm, quan sát tình hình ở bên ngoài và một phần bất cẩn không đề phòng, Võ Hồng Tuyết cho rằng, ở nơi đây, không có tu sĩ nào, có tu vi cao hơn mình, nếu có người tiếp cận thì nàng sẽ phát hiện ngay, cho nên đến lúc bị Hạo Nam ôm chầm lấy thân thể, nàng cũng không phát hiện có người đang tiếp cận mình.

Ôm chặt lấy Võ Hồng Tuyết vào trong người mình, Hạo Nam mở miệng nói. "Nàng nhìn gì mà chăm chú vậy? Nếu ta có ác ý, thì nàng bị gϊếŧ rồi, nàng có biết không."

Đột nhiên bị một người ôm từ phía sau, làm cho Võ Hồng Tuyết vô cùng sợ hải. Phải biết, nàng có tu vi Nhập Đạo Cảnh, người này có thể tiếp cận nàng, mà nàng có bất kỳ hay biết gì, đến khi thân thể của nàng bị ôm lấy, nàng mới biết được, ở bênh cạnh mình, không biết từ lúc nào, xuất hiện thêm một người nữa. Võ Hồng Tuyết ra sức vùng vẫy, nhưng lại giống như cá lớn, đang ở bên trong biển cả, có cố gắn thế nào cũng không thể thoát ra khỏi bản cả được. Không thoát ra được, nên Võ Hồng Tuyết định hét lên, để cho người khác đến giúp nàng.

Thấy Võ Hồng Tuyết muốn hét lên cầu cứu, Hạo Nam thì kề miệng vào sát tai của nàng nói nhỏ. "La đi, cho dù nàng có la rách cả cuống họng, cũng không có ai nghe thấy đâu."

Lúc này, Võ Hồng Tuyết đã biết là ai đang ôm nàng, hắn chính là tên khốn kiếp lần trước khi dể nàng. Biết mình không phải đối thủ của Hạo Nam, Võ Hồng Tuyết từ bỏ vùng vẫy, nàng mở miệng nói. " Hừ. Tên khốn kiếp nhà ngươi, Hợp Hoan Tông chúng ta, bị nhà ngươi hại vô cùng thảm. Bây giờ, ngươi còn đến đây, làm gì nữa?"

Hạo Nam nghe Võ Hồng Tuyết hờn dỗi thì nói. "Lần này, ta vô tình đi qua đây, gặp người của Hợp Hoan Tông bị chặn đánh, thì ra tay trợ giúp mà thôi. Nói thế nào nữ nhân của ta cũng xuất thân từ Hợp Hoan Tông. Tu sĩ của các ngươi gặp nguy hiểm, ta cũng phải nể mặt nữ nhân của mình, mà ra tay giúp đỡ một chút." Từ lúc ôm chằm lấy Võ Hồng Tuyết, Hạo Nam bắt đầu xoa bóp cặp ngực rắn chắc của nàng.

Một lần thì ngại, hai lần thì quen, Võ Hồng Tuyết cho rằng, nàng đã bị Hạo Nam thấy hết rồi, nên không cần ngượng ngùng nữa, nàng mở miệng nói. "Ngươi nói như là, ngươi tốt lắm không bằng. Dù sao, ngươi cũng là con rể của Hợp Hoan Tông, cũng xem là nữa cái đệ tử Hợp Hoan Tông rồi. Ngươi có thể giúp tông môn chúng ta, vượt qua kiếp nạn này sao? Nếu được, ta có thể lấy mình ra để đền đáp ngươi, ta sẽ là nữ nhân của ngươi, từ đây về sau, ta sẽ hầu hạ ngươi một cách chu đáo, người muốn thế nào ta sẽ chiều thế đấy, chỉ cần ngươi không chê ta già là được rồi."

Hạo Nam nghe vậy thì cười hắc hắc nói. "Cái gì của nàng, thì ta cũng đã biết hết rồi, ta chỉ chưa có lưu lại ấn ký mà thôi, trước sau gì, nàng cũng sẽ là nữ nhân của ta. Cho nên, nàng không thể lấy bản mình ra làm tiền cược được, cho dù lấy nàng ra làm tiền cược cũng không đủ. Trừ phi, tất cả mỹ nhân của Hợp Hoan Tông, chỉ cần nữ tu sĩ chưa có gia đình, đều gả cho ta, đến lúc đó, ta sẽ tự ra tay cứu Hợp Hoan Tông."

Võ Hồng Tuyết nghe vậy thì trợn mắt, mở miệng hỏi. "Một mình ngươi, có thể chịu đựng được nhiều nữ nhân như vậy sao? Nếu ngươi có thể giúp cho Hợp Hoan Tông, vượt qua kiếp nạn này, cho dù ngươi muốn lấy tất cả nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông, cũng không thành vấn đề. Dù sao còn sống, cũng mạnh hơn nhiều với bị gϊếŧ, hay trở thành đồ chơi của người khác."

"Cái đó là chuyện của ta, nàng đồng ý là được rồi, không cần phải nghĩ nhiều. Hắc hặc. Nhũ hoa của nàng, đã cương cứng lên rồi đây nè, để ta sờ cô bé của nàng xem thế nào."

Hạo Nam dùng một tay tiến vào tiểu khố, sờ lấy cô bé của nàng, hắn phát hiện, cô bé của Võ Hồng Tuyết đã tiết ra thật nhiều Ngọc Linh Dịch. Sau đó, hắn xoay người Võ Hồng Tuyết lại, dùng chân khí chấn nát hết y phục của nàng, bản thân hắn thì, từ lúc cưỡиɠ ɠiαи Lệ Tuyết Mai vẫn chưa có mặc y phục lại. Y phục trên người Võ Hồng Tuyết bị chấn nát hết, da thịt của hai người, trực tiếp tiếp xúc nhau, Hạo Nam ôm chặt Võ Hồng Tuyết, trường thương của hắn thì nằm giữa khe háng của nàng, hắn mở miệng nói. "Hắc hắc. Sư tổ Hợp Hoan Tông, hơn 2 vạn tuổi đã động tình rồi sao? Sao ra cứ có cảm giác, tiểu hài nhi khi dể mỗ mỗ ấy nhĩ, đây có thể xem là lσạи ɭυâи không ta?"

Nói xong, Hạo Nam ép lấy người của Võ Hồng Tuyết, đẩy nàng lùi về phía chiếc giường ngọc, mà Lệ Tuyết Mai đang nằm. Võ Hồng Tuyết có chút bối rồi, nàng mở miệng hỏi. "Ngươi tên khốn này, ngươi muốn làm gì vậy?"

Hạo Nam không trả lời, mà cười hắc hắc, hắn mở miệng nói. "Hắc hắc. Lần trước là ta ngu xuẩn, khi đó ta lại thả nàng đi. Lần này thì không có cửa đâu, ta nhất định phải cho nàng lưu lại ấn ký, để chứng minh nàng thuộc về ta."

Võ Hồng Tuyết đã bị Hạo Nam ép nằm trên giường, vài tháng này nàng luôn nghĩ khi gặp lại tên khi dể này, thi nàng sẽ làm gì. Bây giờ thì nàng biết rồi, từ lúc đó đến giờ nàng luôn nghĩ về hắn, nàng đã thích hắn, mà nàng vẫn không biết, nên lúc này nàng không có chống cự gì cả, mặc kệ Hạo Nam muốn làm gì thì làm.