Chương 51: Hỗn Thế Tứ Hầu - Mỹ Hầu Vương

Sau 3 canh giờ, chân khí mọi người đã hồi phục thất thất bát bát, liền bắt đầu xò xét mọi thứ xung quanh. Dường như, mọi người đã rời khỏi địa bàn của Cửu Anh yêu thú, nên thực vật nơi đây sinh trưởng rất tốt. Lúc chạy trối chết đến đây, mọi người không để ý, bây giờ phát hiện thì vô cùng bất ngờ, xung quanh có rất nhiều linh dược, tứ giai, ngũ giai linh dược mọc khắp mọi nơi, lục giai linh dược củng có vài chục cây. Bắt mắt nhất là một khu vực, có trên mười cây Bàn Đào Thụ, trên cây trổ đầy quả đào chính mộng, tỏa ra mùi thơm khắp cả một vùng.

"Hề hề, Bào Đào Thụ, thật nhiều Bàn Đào Thụ, trên cây có thật nhiều Bàn Đào Quả đã chính mộng. 1 quả, 10 quả, 100 quả, 1000 quả. Ông trời của ta, hạnh phúc đến thật quá đột ngột, hơn 200 trái thất giai Bàn Đào Quả, Lục giai thì càng khủng bố, hơn 1000 quả. Nhân họa đắc phúc, đúng nhất định là nhân họa đắc phúc, chúng ta đã trải qua hai lần nguy cơ sinh tử, hiện tại đã tới lúc hưởng phước rồi.

Khặc khặc, mỗi trái lục giai Bàn Đào Quả, sẽ tăng lên 600 năm thọ nguyên và 600 công lực. Mỗi trái thất giai Bàn Đào Quả, sẽ tăng lên 700 năm thọ nguyên và 700 công lực. Mỗi người có thể phục dụng 9 mai mỗi loại, tổng cộng một người có thể phục dụng 18 mai. Chúng ta, sẽ tăng thêm 11700 thọ nguyên và 11700 công lực. 11700 năm công lực, sẽ giúp cho chúng ta đạt tới tu vi như thế nào?

Ngưng Thần Cảnh có 1000 năm thọ nguyên, đột phá lên Hợp Nhất Cảnh sẽ có 5000 năm thọ nguyên, tu vi càng cao thì sẽ càng khó đột phá hơn, vì vậy khi tu sĩ đột phá được thọ nguyên củng tăng lên rất nhiều. Khặc khặc hơn 1 vạn năm công lực, lúc đó mình sẽ đột phá lên Nhập Đạo Cảnh, không biết khi đó mình sẽ có thể sông bao lâu, nói không chừng con cháu mình chết mấy đời rồi mình vẫn còn sống. Hạo Nhiên đệ đúng là phúc tính của ta, đi theo đệ không có rượu củng có thịt để ăn để uống, thật là vui vẻ."

Hạo Nam củng vui vẽ, có được số bàn đào này, nữ nhân của hắn tu luyện sẽ làm ít công to. "Dược lực quá mạnh, chúng ta chỉ có thể phục dụng 1 trái lục giai Bàn Đào Quả mà thôi, cần mấy chục năm sau mới có thể phục dụng thêm một viên thứ hai. Hoặc tu vi của chúng ta tăng lên, khi đó chúng ta có thể chịu đựng thêm một viên Bàn Đào Quả."

Hạo Nam thấy điều này quá bất thường nên nói. "Chuyện này củng quá bất thường đi, nơi đây chưa có bị tu sĩ phát hiện. Đã qua nhiều năm như vậy, tại sao Bàn Đào Quả lại ít như vậy? Chẳng lẻ nơi đây còn có người khác? Tiểu Phụng huynh cần phải cần thận à, coi chừng lặt thuyền trong mương. Miếng ăn tới miệng rồi, mà không có phước hưởng đấy."

Lục Tiểu Phụng không để ý, bay người lên không để hái Bàn Đào Quả, ngay sau đó hắn một cây côn sắt đập văn ra.

Một con yêu hầu có long màu vàng xuất hiện trước mặt mọi người, nó mở miệng nói. "Tặc nhân đáng chết, dám trộm Bàn Đào Quả của lão tôn, con Cửu Anh bên ngoài, nó còn không dám đưa móng vuốt vào đây. Ngươi một cái nho nhỏ nhân loại, chỉ có tu vi Ngưng Thần Cảnh lại dám đến trộm quả, thật là không biết chữ chết viết như thế nào mà.

"

"Phụt." Lục tiểu Phụng bị một côn đánh bay ra ngoài, phung ra một ngụm máu, trong lòng hắn thầm gào thét. "Khi không lại xuất hiện một con yêu hầu, đột ngột đánh mình một côn, thật mẹ nó xui xẻo quá đi mà."

Yêu hầu xuất hiện quá đột ngột, làm cho mọi người trở tay không kịp. Từ lời mà con yêu hầu vừa nói, thì tu vi của nó còn cao hơn con Cửu Anh, mà mọi người gặp ngày hôm qua. Trong lòng hắn củng hung hăng chữi một câu. "Bà nội nó. Đúng là phước bất trùng lại họa vô đơn chí mà, vừa thoát khỏi hang cọp lại rơi vào miệng sói."

Yêu hầu này ra tay vừa phải, nói rỏ nó không nó có sát ý, nó chỉ tức giận khi có người muốn trộm Bàn Đào quả của nó mà thôi. Hạo Nam tiếp tục quan sát thì phát hiện, con yêu hầu này không phải là phàm yêu, nó rất có thể được thiên địa sinh ra.

Hạo Nam mở miệng nói. "Cảm tạ Hầu Vương, đã hạ thủ lưu tình. Nếu vản bối đoán không lầm, thì Hầu Vương là Hỗn Thế Tứ Hầu một trong, có đúng không vậy ạ?"

Yêu hầu nghe Hạo Nam hỏi liền trả lời. "Đúng vậy, lão tôn chính là Hỗn Thế Tứ Hầu một trong Linh Minh Thạch Hầu, lão tôn có ngoại hiệu là Mỹ Hầu Vương. Bên ngoài có Cửu Anh trấn giữ, mà bọn ngươi có thể vào được đây, các ngươi củng có mấy phần bản lảnh, xem ra giữa chúng ta rất có duyên."

Hạo Nam nghe vậy thì ngượng ngùng trả lời. "Bọn họ người vản bối nào có bản lãnh như vậy? Mọi người chỉ có thể chạy trối chết thôi."

Mỹ Hầu Vương nghe được, thì lên tiếng phản bát. "Bọn ngươi chỉ có tu vi Ngưng Thần Cảnh, lại có thể trốn thoát một con thất giai trung kỳ yêu thú, nói rỏ các ngươi rất có bản lĩnh. Lão tôn xuất thân từ Hỗn Độn Thần Thạch, từ lúc đầu nhìn thấy ngươi liền cảm thấy quen thuộc, ngươi tu luyện công pháp có liên quan tới Hỗn Độn phải không?"

Hạo Nam nghe Mỹ Hầu Vương hỏi thì giật mình, tăng cườngcảnh giác đề phòng thạch hầu.

Mỹ Hầu Vương thấy Hạo Nam, e dè đề phòng mình củng không thèm để ý, liền tiếp tục mở miệng nói. "Ngươi không cần lo lắng đề phòng ta, nếu như ta muốn vật trên người ngươi, thì ngươi đã chết lâu rồi. Ta sẽ kể cho ngươi một chuyện."

Hạo Nam nghe Mỹ Hầu Vương nói thì ngượng ngùng cười, hăn mở miệng nói. "Xin Hầu Vương cứ nói."

Mỹ Hầu Vương nghe vậy liền bắt đầu kể chuyện, mọi người xung quanh củng yên tĩnh lắng nghe. "Hỗn Độn bí cảnh khi đó, không giống với hiện tại. Khi đó nơi đây, chỉ là một không gian vắn lặng có đất và đá. Khi đó Hỗn Thế Tứ Hầu bọn ta vẫn chỉ là một tiểu thạch đầu. Cho đến 100 vạn năm trước, không gian phong bế bị mở ra, mọi thứ điều thay đổi, pháp tắc dần hoàn thiện, các loại tiên thiên bảo vật, tiên thiên sinh linh vì đó mà lần lượt xuất thế. Nơi đây bắt đầu có sự sống, thực vật sinh trưởng, tiếp theo sau đó động vật củng xuất hiện, trải qua trăm vạn năm mới có được như ngày hôm nay.

Sau 1 vạn năm, Tạo Hóa Hỗn Độn Kinh xuất thế, nằm vắt ngang thiên không một vạn dặm, nó được cho là bảo vật quý giá nhất của vũ trụ. Tạo Hóa Hỗn Độn Kinh có hai trang, trang thứ nhất có tên Hồng Mông Đạo Kinh, trang thứ hai có tên Bất Hữu Kim Thân Luyện Thể Quyết, thường được người gọi một tên khác là Bất Hữu Kim Thân Luyện Thể Thần Công.

Khi sinh linh phát hiện Tạo Hóa Hỗn Độn Kinh xuất, thì bọn họ bắt đầu đi đến tìm hiểu và học tập, dẫn đầu là Thái Dương Chúc Chiếu - Thánh Thần, Thái Âm U Huỳnh - Vãn Thánh, Hỗn Độn Lão Tổ - Đạo Tổ, theo sau là Tiên Thiên Lôi Long - Lôi Hạo, Tiên Thiên Địa Xà - Địa Mẫu, Tiên Thiên Chân Bằng - Côn Bằng. Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, tiếp theo Tiên Thiên Mộc Long - Thanh Long, Tiên Thiên Hỏa Điểu - Chu Tước, Thiên Tiên Thủy Quy - Huyền Vũ, Thiên Tiên Kim Hổ - Bạch Hổ được sinh ra.

Xuất thế sau cùng là Hỗn Thế Tứ Hầu bọn ta, gồm Xích Khao Mã Hầu, Thông Túy Viên Hầu, Lục Nhĩ Di Hầu và Linh Minh Thạch Hầu. Bọn ta được sinh ra muộn nhất, nên đạo hạnh kém xa với nhóm người đi đầu. Những người đó đã có tu vi thông thiên, bọn họ đã rời khỏi nơi đây từ lâu. Tạo Hóa Hỗn Độn Kinh củng được bọn họ truyền thụ cho sinh linh khác như, Kim Mao Hống, Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Kim Sí Đại Bàng.... Qua nhiều năm thời gian, Tạo Hóa Hỗn Độn Kinh củng lưu lạc mất, sinh linh nơi đây củng dần dần lảng quyên.

Mấy người bọn ta đều tu luyện Tạo Hóa Hỗn Độn Kinh, nên vừa nhìn thấy ngươi ta liền biết, ngươi củng tu luyện Tạo Hóa Hỗn Độn Kinh. Sau nhiều năm qua đi, ngươi là người tu luyện Tạo Hóa Hỗn Độn Kinh đầy đủ nhất."

Hạo Nam nghe Mỹ Hầu Vương kể chuyện xưa, thì bất giác nuốt nước bột một cái, hắn mở miệng nói

. "Nếu nói như vậy, Hầu Vương tiền bối đã có vài chục vạn năm tuổi rồi à?"

Mỹ Hầu Vương gật đầu. "Đúng vậy, chính xác là 83 vạn 8000 năm tuổi, ta là tiên thiên sinh linh xuất thế muộn nhất. Tiên thiên sinh linh có thể thọ ngang trời đất, vì không muốn bị quấy rầy, cho nên Cửu Anh bị ta mang đến, làm yêu thú gác cổng. Sau này nơi ở của ta, được nhân loại bọn ngươi đạt tên là Tử Vong Cốc."

Hạo Nam tiếp tục hỏi. "Như vậy không biết, Hầu Vương tiên bối, tu vi đã đạt đến cảnh giới gì rồi ạ?"

"Tu vi của ta à, có thể là Đế Tôn đi, ta củng không hiểu về vấn đề này lắm. Từ lâu ta đã có thể rời đi nơi này, nhưng vẫn chưa muốn đi. Hiện tại tu vi của ta đã đến bình cảnh, một đoạn thời gian nữa, ta sẽ rời khỏi nơi này đi ra bên ngoài tìm cách để tu vi đột phá lên tầng thứ mới."

"Lúc ta muốn rời đi, thì gặp được ngươi, ta liền cùng ngươi kết một cái thiện duyên vậy. Lhi ta rời khỏi nơi này, ta sẽ để lại cho ngươi 2 gốc lục giai Bàn Đào Thụ và 100 mai thất giai Bào Đào Quả, số còn lại ta sẽ mang đi. Bàn Đào Quả là món khoái khẩu của ta, ta chỉ ăn cho đã ghiền, tăng lên tuổi thọ đối với ta là vô dụng, còn tăng lên công lực, ta đã ăn không biết bao nhiêu mai Bàn Đào Quả rồi, dược lực củng vô hiệu với ta."

Hạo Nam nghe vậy liền lên tiếng cảm ơn. "Không biết Hầu Vương tiền bối có từng uống qua, Mỹ Hầu Tửu chưa ạ." Hạo Nam vừa nói lấy ra nữa bầu Thiên Niên Mỹ Hầu Tửu, mà hắn lúc trước còn để lại.

Mỹ Hầu Vương nghe vậy thì nhướng mày, hắn mở miệng hỏi. "Mỹ Hầu Tửu là tên một loại rượu à, trước giờ ta chưa từng uống.... Thật thơm, cho ta thử một ngụm xem." Hạo Nam không nói hai lời, đưa bầu rượu cho Hầu Vương mếm thử.

Nói uống thử một ngụm, nhưng Hầu Vương không kìm chế được, tiếp tục uống ngụm thứ hai, ngụm thứ ba, sau cùng nữa bầu rượu của Hạo Nam đã nằm trong bụng của Hầu Vương. Rượu đã bị uống hết, Hạo Nam cảm thất rất đáng giá, có thể gia tăng hảo cảm với Hầu Vương, đừng nói là nữa bầu, nhiều hơn nữa hắn củng không cảm thấy tiếc.

Rượu đã hết, vẫn chưa đã ghiền Mỹ Hầu Vương nhìn về Hạo Nam với cặp mắt tràn đầy mong đợi, hắn mở miệng hỏi. "Tiểu bối, rượu này ngươi còn không? Vị đạo rất tuyệt, cái tên Mỹ Hầu Tửu này đặt thật chính xác, đây là loại rượu mà các bậc yêu hầu rất thích uống."

Hạo Nam thấy Hầu Vương còn muốn uống thêm, thì nhìn về phía Ngũ Hành Vân nói. "Vân đạo hữu, còn loại rượu này không? Nếu còn, mang cho Hầu Vương tiền bối dùng đi."

Ngũ Hành Vân nghe Hạo Nam hỏi, củng không nghĩ ngợi, hắn liền lấy một bầu Thiên Niên Mỹ Hầu Tửu cuối cùng ra, đưa cho Mỹ Hầu Vương uống. Ngũ Hành Vân mở miệng nói ."Đây là một bầu cuối cùng thưa Hầu Vương tiền bối, tiền bối nên để dành từ từ dùng. Thiên Niên Mỹ Hầu Tửu được điều chế từ ngũ giai Bàn Đào Quả, sau đó ủ 1000 năm. Tiền bối có thể dùng lục giai, thất giai Bàn Đào Quả dùng để điều chế Mỹ Hầu Tửu, sau đó ủ thêm ngàn năm , vạn năm hoặc càng lâu nữa, ủ càng lâu rượu sẽ càng ngon." Có thể bợ đỡ một cao thủ, Ngũ Hành Vân củng không ngần ngại nịnh bợ.

Hầu Vương rất hài lòng, no gật đầu nói. "Ta củng không muốn chiếm tiện nghi, của bọn hậu bối các ngươi, đây là 11 mai lục giai bàn đào quả. Các ngươi mỗi người dùng một mai đi, ta sẽ giúp các ngươi điều hòa dược lực, các ngươi tu vi còn quá thấp, nếu trực tiếp sử dụng một mai lục giai Bàn Đào Quả sẽ bạo thể mà chết vô ích."

Mọi người nghe xong liền vô cùng vui vẽ, đúng là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo mà, người làm chuyện tốt sẽ có được phúc duyên may mắn. Mọi người bắt đầu phục dụng lục giai Bàn Đào Quả, dược lực mạnh mẽ ẩn chứa 600 trăm năm công lực, làm cho mọi người chú chúc quá sức. Chưa được bao lâu chúng nữ có dấu hiệu không chịu nỗi, cả người đỏ hết cả lên, có dấu hiệu linh lực muốn phá xác mà ra.

Lục Tiểu Phụng và Ngũ hành Vân thì đổ mồ hôi như mưa, nhưng hai người bọn họ còn chống chịu được. Hạo Nam là người duy nhất bình thường, dược lực của Ban Đào Quả mạnh mẽ bá đạo, hắn đang điên cuồng vận dụng công pháp luyện hóa số linh lực này. Khi thấy chúng nữ chống chịu hết nỗi, thì Hầu Vương liền a tay áp chế linh lực, làm cho dược lực không còn cuồng bọa nữa. Chúng nữ cảm thấy để chịu hơn, bắt đầu chuyên tâm, luyện hóa linh dược trở thành chân nguyên giúp tu vi tăng cao.