Hạo Nam dẫn đầu nhóm người tiến về Tử Vong Cốc. Khoản cách từ Hỗn Độn Tạm Trấn đến Tử Vong Cốc là 8 vạn dặm, mọi người trong nhóm đều có tu vi Ngưng Thần Cảnh nên đi đường rất nhanh, đến gần buổi chiều nhóm người đã đến được phía bên ngoài hạp cốc. Đứng phía trước hạp cốc, cảm nhận đầu tiên của Hạo Nam là tĩnh lặng, rùng rợn, tử vong, đó là những gì mà Hạo Nam cảm nhận được khi nhìn thấy mọi thứ xung quanh đây.
Trên đường đi Hạo Nam có lưu ý, cách hạp cốc 100 dặm, ở nơi đó rất ích có yêu thú qua lại hoạt động, chỉ có những động vật nhỏ như rắn, rít, thỏ, chuột... Cách hạp cốc 50 dặm, ngoài thực vật thì không có dấu hiệu của động sinh sống, ngay bên ngoài hạp cốc thì thực vật đã rất thưa thớt, phần lớn là thực vật có dang bụi gai.
Ở Hỗn Độn Bí Cảnh linh khí mười phần bức người, mà nơi đây thực vật lại mười phần thưa thớt, Hạo Nam rất bất ngờ, hắn quay lại phía sau, mở miệng hỏi mọi người. "Mọi người có biết, lý do vì sao, cảnh vật xung quanh nơi đây lại hoang tàng như thế này không?"
Lục Tiểu Phụng nghe Hạo Nam hỏi liền nhe răng cười, hắn lên tiếng trả lời. "Khặc khặc. Sao, thấy nơi đây khủng bố rồi chứ gì? Sợ rồi phải không? Lý do tại sao mọi thứ nơi đây, lại kém phát triển như vậy à, vần đề này ta biết. Bên trong hạp cốc, cứ cách hai đến ba ngày, thì sẽ có một luồng gió thổi ra, mang theo mê vụ ẩn chứa kịch độc. Vì vậy mà cây cối nơi đây rất khó mà sống được, chỉ có những loại thực vật bụi gai mới có khả năng sống. Luồng gió này không có cố định thời gian, ngắn thì hai đến ba ngày lâu thì năm bảy ngày sẽ thổi ra một lần."
Hạo Nam nghe Lục Tiểu Phụng nói thì gật đầu, hắn lấy ra bốn lọ đan dược, phân phát cho mọi người, liền mở miệng nói. "Nơi đây có bốn loại đan dược, lọ màu nâu đen là Giải Độc Đan, lọ màu xanh là Sinh Cơ Đan, lọ màu trắng là Phục Nguyên Đan, lọ màu vàng là Tịch Cốc Đan, đều là ngũ giai đan dược cả. Mỗi loại đan dược, một người sẽ được phân 5 viên, mọi người phân chia ra đi."
Mọi người nhanh chóng nhận lấy đan dược, bắt đầu phân chia. Sau khi thấy mọi người phân chia xong, Hạo Nam tiếp tục nói. "Mục tiêu của ta lần này là tiến vào bên trong Tử Vong Cốc, nếu có ai sơk chết, không muốn vào thì có thể rời đi."
Mọi người đều im lặng, hai mắt nhìn nhau. Lúc này Tạ Cô Hồng, mở miệng nói. "Tỷ đã là người của đệ, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Cho dù chết, tỷ củng muốn cùng đệ được chết cùng nhau. Ta không muốn rời khỏi."
Mấy vị mỹ nữ còn lại củng, đồng loại lên tiếng.
"Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Cho dù có chết đi nữa, bọn ta củng không muốn rời khỏi lão công."
Lục Tiểu Phụng thấy dậy liền săn tay áo lên, hắn liền rống lên. "Lão tử mặc dù sợ chết, nhưng lão tử lại không muốn rời đi. Hạo Nhiên, ta cùng đệ tuy không sanh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Nhưng ta nguyện cùng đệ chết, cùng năm, cùng tháng, cùng ngày."
Hạo Nam nghe Lục Tiểu Phụng nói, thì trừng mắt hắn một cái, trong lòng nghĩ. "Phì, phì. Ai mà muốn cùng ngươi chết chung cơ chứ, cho dù ngươi chết rồi ta vẫn sống tốt có được không."
Ngũ Hành Vân củng mở miệng nói. "Cái ta muốn, là co thể nhanh chóng tu luyện được Liệt Hỏa Phần Thiên Kinh. Nhân cơ hội này ta củng muốn tìm hiểu xem, bên trong Tử Vong Cốc, có cái gì trong đó. Ta muốn tiến vào bên trong."
Hạo Nam thấy không có ai rời khỏi, liền hài lòng gật đầu. Hắn tiếp tục nói. "Thấy chết trước mắt, mà mọi người vẫn dám tiến lên, ta rất hài lòng. Không có cao thủ nào, mà không trải qua rèn luyện. Để đạt đến đỉnh cao, bọn họ củng từng mạo hiểm, từng vào sinh ra tử, mới có được thành tựu như vậy. Có chuyện mọi người dám làm, là thành công một nữa rồi, còn lại một nữa thì chúng ta cùng nhau cố gắn.
Ta nghĩ mọi người, nên cho 3 loại đan dược Giải Độc Đan, Sinh Cơ Đan và Phục Nguyên Đan vào sẵn bên trong miệng đi. Nếu có chuyện gì phát sinh, ví dụ như chiến đấu chẳng hạng, lúc bị thương thì nuốt Sinh Cơ Đan vào, khi chân khí sắp hết thì nuốt Phục Nguyên Đan vào nhanh nhất có thể.
Chúng ta sẽ tạm dừng ở nơi đây, đợi đến luồng gió lần tiếp theo kết thúc, chúng ta sẽ tiến vào Tử Vong Cốc. Khi vào bên trong, mọi người cần phải, tuyệt đối nghe lệnh của ta, không được làm trái lời của ta, nghe rỏ chưa."
Mọi người nghe Hạo Nam nói xong, thì nhiệt huyết sôi trào, đồng thanh hô. "Rỏ." Kể cả kẻ bất cần đời, dở hơi như Ngũ Hành Vân củng đánh lên 10 phần tinh thần, trong lòng hắn nghĩ. "Tu sĩ phải như thế này, tu sĩ phải có lòng cầu tiến, phải ra ngoài rèn luyện. Chứ ở trong môn phái, cho dù tu luyện đến cảnh giới cao, thì củng chỉ có được vẽ bề ngoài mà thôi, bọn họ làm sao hiểu được những người khác ở bên ngoài trải qua những việc gì."
"Tốt mọi người nên tập trung đề phòng, điều chỉnh tốt trạng thái, một khi có người phát hiện điều gì bất thường, phải ngay lập tức thông báo cho mọi người biết. Từ lúc này, mọi người không được sử dụng thức ăn, bằng cách nấu hoặc nướng, đều này có khả năng dẫn đến chúng ta sẽ bị trúng độc.Từ lúc này, nếu có ai bị đói, thì hãy dùng Tịch Cốc Đan, mỗi viên Tịch Cốc sẽ có dược lực trong 7 ngày, nếu ai dùng hết cứ báo, ta sẽ phát thêm."
Mọi người lại đồng thanh, hô lên một tiếng. "Rỏ."
Ngay sau đó, mọi người tiến hành giới nghiêm, các vị nữ nhân tuy vẫn nói chuyện với nhau, nhưng bọn họ vẫn đang giờ giờ khắc khắc, chú ý động tĩnh xung quanh.
Lúc này Hạo Nam lại cảm giác có chúc không bất đắc dĩ, hắn nghĩ, nếu như hiện tại, nhóm người có một chiếc chiến đấu hạm thì tốt biết mấy. Việc thăm dò, chiến đấu hay phòng thủ, đều sẽ tốt hơn lực lượng cá nhân rất nhiều.
Nhóm người nghĩ ngơi một đêm, đến sáng hôm sau thì có một luồng gió bắt đầu thổi ra. Lúc này, Hạo Nam phát hiện trước nhất, vì hắn là người có hồn lực mạnh nhất. Tiếp sau là Ngũ Hành Vân, Lục Tiểu Phụng, cuối cùng là chúng nữ.
Mọi người nhanh chóng lui lại khu vực an toàn, tránh khỏi luồng gió độc này. Từ bên ngoài quan sát, Hạo nam phát hiện, luồng gió này không mạnh lắm, chỉ có thể làm cho cây cối nơi đây lắc lư một chúc, sương độc củng không nguy hiểm, sương độc chỉ tương tương với tam giai độc dược thôi. Nhóm người có tu vi Ngưng Thần Cảnh, dùng ngũ giai đan dược, hoàn toàn có thể chịu được không cần tránh né.
Gió thổi liên tục hai canh giờ thì dừng lại. Để cho an toàn, Hạo Nam quyết định chờ thêm 1 canh giờ nữa, sau 1 canh giờ không có chuyện gì xảy, hắn quyết định tiến vào Tử Vong Cốc, hắn nhìn mọi người nói. "Tốt. Hiện tại chúng ta có thể xuất phát. Từ bây giờ, mọi người hãy dùng chân khí hộ thể, để phòng ngừa bất trắc, khi chân khí sắp hết thì nuốt vào, một viên Phục Nguyên Đan là được."
Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, Hạo Nam liền ra hiệu cho nhóm người xuất phát. Hạo Nam đi đầu, Ngũ Hành Vân và Lục Tiểu Phụng ngay ở phía sau, chúng nữ là người đi sau cùng.
Nhóm người đi vào bên trong hạp cốc hơn 10 dặm mà không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động bước đi, của mọi người văng lên. Lại tiến thêm 20 dặm, lúc này Hạo Nam phái hiện hạp cốc từ từ rộng ra, tuy không đáng kể nhưng nó thật sự dần dần rộng lớn ra.
Tiếp túc đi thêm nữa ngày, lúc này nhóm người đã đi được 1 vạn dặm, trên đường đi Hạo Nam bắt gặp những vách đã có thể chắn gió, phía sau vách đá có linh dược sinh trưởng, nên nói là độc dược thì đúng. Hạo Nam đã thu thập được các loại độc dược như, lục giại Thông Thiên Thảo, lục giai đỉnh phong Trúc Đào, thất giai Đoạn Trường Thảo.
Mọi người thấy Hạo Nam, thu thập những loại độc dược này thì nghĩ. "Không biết hắn (Đệ, lão công.) thu thập mấy loại kịch độc đó dùng để làm gì, nếu sơ sẩy làm rớt một loại bất kỳ vào trong giếng nước hoặc con suối, thì lúc đó hậu quả rất nghiêm trọng à. Sẽ chết người đấy, không phải chết một người, mà chết rất rất nhiều người. Đặc biệt là thất giai Đoạn Trường Thảo, có thể độc chết một siêu cấp tông môn, nhưng quan trọng là hung thủ phải thành công lẻn vào nơi đó thành công hạ độc mới được."
Thời gian tiếp theo, mọi người liên tục đi đường, nhóm người đã đi được tổng cộng 4 vạn dặm, bọn họ đã đi được một ngày. Trong bốn vạn dặm này nhóm người có bắt gặp xương cốt người chết, là không trọn vẹn xương người. Xương bị gió thổi đi va đập vào vách hạp cốc dẫn đến bị giải thể. Trên đường đi Hạo Nam củng có thu thập thêm hơn 100 gốc độc dược, số lượng tuy nhiều nhưng chủng loại rất ích. 100 gốc độc dược, trong đó có 66 gốc lục giai độc dược, 33 gốc thất giai độc dược, 1 gốc bát giai độc dược.
Thu hoạch hết sức phong phú, nhưng chỉ để dùng gϊếŧ người, Hạo Nam liên tực thở dài, trong lòng đang nghĩ. "Mọi người đều tránh nới này như tránh tà, cho nơi đây là cấm địa, chỉ di vào một đoạn đường đã thu hoách được nhiều cao giao độc dược như thề này rồi, bên trong chắc sẽ có thứ còn khủng bố hơn."
Đoạn đường này, nhóm người cho rằng Hạo Nam không phải là còn người, mà là yêu quái, siêu yêu quái. Trên đường đi không có chuyện gì xảy ra, mọi người củng có chúc buôn lỏng. Hạo Nam phát hiện nhưng không nói gì, hắn đi phía trước nếu có nguy hiểm, hắn sẽ thông báo cho mọi người biết là được.
Vì lẽ đó mọi người bắt đầu ảo tưởng, suy nghĩ, "Bọn họ cho rằng, Hạo Nam muốn trở thành 1 độc sư. Người nào đắc tội hắn, hắn sẽ dùng độc thuốc chết. Ở tiểu thế giới độc sư chỉ là tiểu đạo, mọi người không hề xem trọng. Nhưng hiện tại lại khác, Hạo Nam có lực chiến cao tuyệt, lục giai độc dược hàng hà xa số, thất giai, bái giai Độc Vương hắn củng có. Nếu khi ra ngoài tiểu thế giới, có người trêu trọc hắn, hắn liền dùng độc tán thả vào không khí, lúc đó mọi người sẽ toàn bộ chết sạch. Từ đó hắn sẽ nổi tiếng như cồn, có ngoại hiệu là Độc Vương hay Độc Y Hạo Vương củng nên. Nếu co tu sĩ nhắc tới tên của hắn, thì trái tim liền nhảy lên tới cổ, sợ đến bể mất, chết luôn củng không phải là chuyện lạ."
Mọi người càng nghĩ càng thấy củng bố, nên bọn họ không dám nghĩ nữa, bọn họ bắt đầu chuyển sang bàn tán, rào trước đoán sau, bên trong Tử Vong Cốc có cái gì trong đó.
Lúc này đột nhiên Hạo Nam hét lên, báo hiệu. "Mọi người chú ý, luồng gió lại tới nữa rồi. Không nói chính xác hơn là Phong Bạo mới đúng, gió thổi rất mạnh, nếu mọi người sơ ý, có thể sẽ bị cuốn bay, mê vụ thì nồng đặc vô cùng, một mảng trời đen không thể nhìn thấy gì cả. Phong Bạo đang cách chúng ta hơn 10 dặm, mọi người nhanh chóng di chuyển sát vào vách hạp cốc, Phong Bạo chẳng mấy chốc sẽ đến ngay, mọi người phải hết sức cẩn thận."
Mọi người nghe Hạo Nam nói thì giật mình quýnh quán cả lên, nơi nào có đường lối bài bản như lúc nảy nữa.
Hạo Nam thấy vậy liền thở dài, trong lòng nghĩ. "Mấy bà cô này từ trước đến giờ được mọi người ngưởng mộ, đi đến đâu củng có tu sĩ tiếp đón, nơi nào gặp phải trường hợp nguy hiểm như thế này."
Hạo Nam liền quát lên. "Mọi người trật tự, mau bình tĩnh lại. Mọi người nhanh nép vào sát vách hạp cốc, đứng phía sau ta. Một lúc nữa, khi Phong Bạo tiến đến, ta sẽ ra sức chóng lại, khi đó mọi người phải nhanh chân theo sát ta tiến lên. Chúng ta sẽ di chuyển nhanh về phía trước, tìm vách đá tiến vào bên trong tránh gió."
Mọi người nghe Hạo Nam nói thì gật đầu, lúc này bọn họ đã bình tĩnh lại, bắt đầu nghe theo Hạo Nam chỉ dẫn, nhưng trong lòng lại gào thét. "Nếu còn có thể ra ngoài, bọn ta thà làm bình hoa để cho mọi người ngắm, củng không muốn đi đối đầu với nguy hiểm khủng bố như thế này."
"Phong Bạo tới rồi đó, mọi người phải hết sức đề phòng, nhanh nuốt vào viên Giải Độc Đan và nhớ theo sát ta."
"Hàn Băng Thần Chưởng,"
Khi Phong Bạo vừa tiếp cận, Hạo Nam liền thi triển chiêu Hàn Băng Thần Chưởng, ngăn chặn một phần Phong Bạo ở sát vách hạp cốc. Hiện tại Hạo Nam đã trở thành vách đá, để mọi người tránh gió, nhưng vách đá này không an toàn, mọi người phải nhanh chóng tìm vách đá thật để ẩn nắp.
Nhanh chân đi về phía trước, nhóm người tiến lên 50 dặm thì phát hiện một vách đá, nhưng xui xẻo là, vách đá đó nắm ở phía bên trái hạp cốc. Phong Bạo đang thổi rất mạnh, bọn họ không thể sang bên đó tránh gió được, khoảng các giữa hai vách của hạp cốc lúc đầu chỉ có 10m, hiện tại đã rộng đến 100m, chưa qua được phía bên kia, bọn họ đã bị Phong Bạo thổi bay mất rồi. Mọi người thở dài tiếc hận, nhanh chân tiếp túc tiến lên.
Liên tục sử dụng chân khí làm cho Hạo Nam có chúc ăn không tiêu, nhóm người mất thêm nữa canh giờ đi thêm 100 dặm, phát hiện phía trước có một vách đã khá to, mọi người có thể dừng lại ở đó để tranh Phong Bạo, thấy vậy hắn liền thở phào nhẹ nhõm.