Chương 42: Hảo Hảo Đọc Sách

Hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu.

Sau khi trở lại hai người liền cùng nhau đi dạo chợ hoa trong huyện thành.

Tưởng Lan nhìn trúng một chậu hoa địa lan hoàng vũ, nhưng sau khi hỏi giá cả Lâm Cẩm Vân ngược lại chê cái đó đắt tiền.

Cô không nói thẳng ra là đắt, mà chỉ nhìn trái nhìn phải xung quanh chậu hoa sau đó một hồi chê tư thế hoa quá gò bó không được đẹp, một hồi lại chê màu sắc hoa quá buồn không tinh tế.

Tưởng Lan nhìn thấy sắc mặt của người chủ bán hoa càng lúc càng u ám, vội vàng để chậu hoa địa lan xuống, lôi kéo Lâm Cẩm Vân đi đến cái chậu hoa lan khác.

"Ngươi không thích cũng đừng nói ra trước mặt người khác a, nghe vào rất không giống đến mua hoa, mà giống như đến bắt lỗi."

Lâm Cẩm Vân thoáng nhìn người chủ kia, lúc này mới phát giác, nói: "Ta cảm thấy. . . Hoa địa lan hoàng vũ không tốt lắm."

Tưởng Lan bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi chọn hoa lan đi, tóm lại phải mua một chậu. Ta cảm giác ngươi nếu như không mua, lão bản này sẽ gϊếŧ ngươi a. . ."

"Ta mua ta mua, không có nói không mua a."

Lâm Cẩm Vân rất nhanh thì vừa ý một chậu hoa lan, phổ biến nhất cũng rẻ nhất, xen giữa những chiếc lá xanh um tươi tốt là bốn năm đóa hoa lan màu trắng sữa, duyên dáng yêu kiều, rất tinh tế tao nhã.

Lâm Cẩm Vân thật thích cái chậu hoa lan này, khi hỏi giá cả thì càng thích hơn, lúc này để Tưởng Lan trả tiền, cuối cùng cô cũng đã ôm mỹ lan trở về.

Buổi tối, hai người lại dính lấy nhau như keo như sơn cùng một chỗ đọc sách.

Lời thú nhận trên xe buýt của Tưởng Lan giống như cấp cho Lâm Cẩm Vân một liều thuốc kí©h thí©ɧ, cô hiện tại không hài lòng khi để Tưởng Lan dựa sát bên người mình nghe sách, muốn nàng ngồi vào trong lòng ngực mình nghe.

Lâm Cẩm Vân cho rằng Tưởng Lan sẽ không dễ dàng đáp ứng, nên đã chuẩn bị xong kỹ năng hoặc là chơi xấu hoặc là làm nũng. Nhưng ngoài dự đoán là, Tưởng Lan cư nhiên lại đồng ý, đỏ mặt gật đầu một cái liền chui vào lòng Lâm Cẩm Vân, để cho cô từ phía sau ôm chính mình.

Sự ngọt ngào này thực sự đến quá bất ngờ, làm Lâm Cẩm Vân ngạc nhiên đến quên đọc sách, chỉ ngây ngốc ôm Tưởng Lan đờ ra.

"Không đọc sao? Vậy ta đây đi ngủ?"

Lâm Cẩm Vân nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, ôm Tưởng Lan trong ngực, cằm khẽ tựa vào trên vai nàng, ở bên tai nàng giọng nhẹ nhàng mà đọc sách.

Sau khi đọc xong một bài, miệng Lâm Cẩm Vân không dùng để đọc sách nữa, mà là xuôi theo gò má của Tưởng Lan bắt đầu chạy xung quanh, đi tới nơi nào liền hôn nơi đó, giống như du khách ở trong sa mạc đang sốt ruột mà chạy đi tìm nguồn nước.

Cuối cùng, khi cô đến gần cặp môi mềm mại ướŧ áŧ kia, liền không chút do dự mà dán lên, vui vẻ mà kích động hấp thụ hương thơm ngọt ngào trong đó.

Hương thơm mềm mại, muốn ngừng mà không được.

Đại não của cô như mất đi lý trí cùng khắc chế, chỉ biết là phải không ngừng hút lấy mới có thể giảm bớt khát vọng trong lòng ngực, phút chốc liền đem người trong lòng đặt ở dưới thân.

Môi Lâm Cẩm Vân vẫn còn tiếp tục dò tìm những nơi mà cô chưa biết đến, tay cũng từ từ tham gia vào, hỗ trợ mở mang bờ cõi.

Người dưới thân nhẹ nhàng run rẩy, thân thể cũng theo đó mà cứng đờ.

Lâm Cẩm Vân cảm thấy một sự chùn bước nhẹ, lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn cái người ngày đêm mong nhớ của mình, trong mắt cũng khó nén được khát vọng và khẩn cầu.

"Có thể được không?"

Cô hỏi rất dè dặt, đáng thương như một đứa trẻ đang xin đồ ngọt.

Tưởng Lan mỉm cười nhìn cô, ánh mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng. Ngay sau đó thỉnh cầu của Lâm Cẩm Vân được phê duyệt, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng phủ trên cổ của cô, dẫn dắt cô chậm rãi tới gần, cuối cùng một lần nữa trở lại sự ngọt ngào ôn nhu lúc nãy.

Lâm Cẩm Vân cảm kích cái hôn của người dưới thân.

Để đáp lại phần ân huệ này, cô nhiệt tình quỳ bái ở trên thân người ân nhân. Một tấc một ôn nhu tìm kiếm, thành kín thưởng thức, cuối cùng sau sự tìm kiếm chăm chỉ cô cũng tìm đến được lũng sông thanh tịnh và đẹp đẽ kia, ngược dòng chảy mà đi lên tìm kiếm đóa không cốc u lan(*) thơm ngát thanh khiết.

(*) Không cốc u lan nghĩa là bông hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc: vẻ ngoài hiếm thấy, thường dùng để ví von nhân phẩm cao nhã.

Đóa lan ôn nhu mà mềm mại, đang xấu hổ nở rộ, lẳng lặng chờ đợi người ngắm hoa nó.

Nhưng người ngắm hoa này lại không chỉ thỏa mãn với việc thưởng thức, đồng thời người này cũng là người có tri thức, nên tất nhiên là hiểu được đạo lý có hoa nên hái thì cứ hái.

Thế là, cô không chút do dự mà hái xuống đóa lan cao khiết xinh đẹp kia.

Đau nhức, tê dại, chấn động, hưng phấn, choáng váng. . . Đủ loại cảm giác trước nay chưa từng có cư thế mà kéo đến.

Tưởng Lan nhìn vào tia sáng chói mắt trên đỉnh đầu, giờ này khắc này, ngay cả chiếc đèn huỳnh quang được chiếu sáng lặng lẽ kia cũng cảm thấy dư thừa, liền vươn tay hướng đến mép giường, tắt ngọn đèn trên đỉnh.

Bóng đêm như nước, giai kỳ như mộng.

--------------------------------

Ngày hôm sau, Tưởng Lan lại một lần nữa ngủ dậy muộn, nàng chống đỡ thân thể bủn rủn uể oải, liếc nhìn đồng hồ trên tường, mười giờ năm phút.

Nhìn xung quanh một chút, lại không thấy Lâm Cẩm Vân.

Tưởng Lan bất đắc dĩ thở dài, cũng không có ý định xuống giường, vô lực nằm lại trên giường. Nàng mới vừa nằm xuống liền cảm thấy dưới thân có cái gì đó không đúng, cúi đầu nhìn xuống, không thấy ra giường.

Nàng lại nghĩ đến đủ chuyện xảy ra tối hôm qua, bừng tỉnh ngộ sau đó trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng, tiến vào ổ chăn chờ cái người mỗi lần chiếm tiện nghi xong ngày hôm sau liền không thấy bóng dáng.

Người kia thế nhưng cũng không để cho Tưởng Lan đợi lâu, cùng ngày hôm qua giống nhau, Lâm Cẩm Vân lại mang theo túi lớn túi nhỏ trở về.

Lâm Cẩm Vân nắm đồ trong tay hướng đến ban công đặt xuống trên bàn, lại đi WC rửa tay lau khô nước, sau đó đem cửa ban công nhẹ nhàng đóng lại, kéo rèm cửa sổ, liền xoay người đi đến giường ngồi xuống.

Cô thấy Tưởng Lan đang vùi ở trong chăn đưa lưng về phía mình liền dò đầu qua xem nàng tỉnh chưa.

Tiếp theo Lâm Cẩm Vân thấy được gương mặt hồng hồng của Tưởng Lan, xung quanh vùng lông mày hơi nhíu lại, mí mắt đóng chặt đang chuyển động đoán được nàng đây là đang giả bộ ngủ, nhất thời cũng nổi lên tinh nghịch, dùng bàn tay của mình đùa nghịch với lông mi dài mảnh uống lượn của nàng.

Tưởng Lan mí mắt lập tức phản xạ có điều kiền mà lay động, quái dị lại hài hước mà liên lục nháy mắt, chọc cho Lâm Cẩm Vân phụt một tiếng bật cười ra.

Tiếng cười này làm bại lộ ý đồ của cô, cho nên Tưởng Lan liền phát hiện cô đang cố ý trêu đùa chính mình, ngay lập tức mở hai mắt ra, cau mày phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Cẩm Vân.

Ý cười còn treo ở trên mặt, Lâm Cẩm Vân cười hề hề mà vạch trần Tưởng Lan: "Nào có người nào đang ngủ mà tròng mắt lại một mực động đậy a?"

"Coi như ngươi thông minh"

"Có muốn ngồi dậy ăn chút gì không? Điểm tâm cũng còn chưa ăn a, đói bụng đi?"

"Không đói bụng"

Ai ngờ, vừa dứt lời, trong chăn liền vang lên một trận âm thanh ùng ục.

Mặt của Tưởng Lan tiếp tục đỏ bừng lên, vội vàng dời mắt không nhìn Lâm Cẩm Vân, oán giận nói: "Nào có ngồi dậy được, toàn thân đều bủn rủn."

Lâm Cẩm Vân nín cười, lấy lòng nói: "Không dậy nổi cũng đừng ngồi dậy, liền ở trên giường đi, ta đút ngươi ăn. Uống chút cháo có được không?"

"Vậy muốn đánh răng, rửa mặt ngươi cũng giúp ta sao?"

"Đương nhiên là có thể, ta đem bồn bưng tới hầu hạ ngươi"

"Đi nhà cầu thì sao?"

"Ta ôm ngươi đi, ôm không được liền cõng ngươi đi. Nói chung sẽ không để cho ngươi mệt mỏi"

"Mệt thành như vậy không phải là ngươi làm hại?"

"Nga, đúng vậy. Là lỗi của ta, ta khi dễ ngươi. Đêm nay đổi lại để ngươi khi dễ ta đi"

Lâm Cẩm Vân nói xong cũng tự nhiên gần kề Tưởng Lan, đem mặt cà cà mặt của nàng, làm nũng nói: "Ta thích bị ngươi khi dễ, bị ngươi sai khiến, bị ngươi sai bảo, thực sự."

Tưởng Lan nghe xong liền mềm lòng, giơ tay lên sờ sờ gương mặt cô, thở dài nói: "Ngốc! Ta nghiêm nghị như vậy ngươi còn thích. Ta còn rất quản ngươi, mua xe đạp cũng rầy rà ngươi, ngay cả mua chậu hoa cũng muốn hạn chế ngươi."

"Ngươi đều là vì muốn tốt cho ta, ta đều hiểu hết, ta không ngốc."

"Ta hà khắc quái gở, con người cũng kiệm lời"

"Cái này không gọi là hà khắc quái gỡ, mà gọi là khí chất. Kia cũng không gọi là kiệm lời, mà gọi là mỹ nhân băng giá. Có một từ kêu khí chất như lan, là miêu tả Diệu Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Nàng chính là một mỹ nhân băng giá, cùng ngươi giống nhau."

"Ngươi đây là tình trong mắt người ra Tây Thi."(*)

(*) Tình trong mắt người ra Tây Thi: có nghĩa là chỉ cần người mình yêu thì trong mắt đều đẹp như Tây Thi.

"Trong mắt ta nào có cái gì Tây Thi, tất cả đều là ngươi."

"Cẩm Vân, đối. . ."

Tưởng Lan nhìn ánh mắt Lâm Cẩm Vân nóng lên, cảm giác áy náy cất giấu trong lòng đột nhiên bắt đầu quấy phá, lòng ngực nhất thời tràn ra một cổ chua xót nồng nặc, nước mắt trong nháy mắt liền bắt đầu tràn ra.

Lâm Cẩm Vân không biết vì sao Tưởng Lan đột nhiên lại thương cảm như vậy, khẩn trương hỏi nàng: "Làm sao vậy? Đang tốt tại sao lại khóc?"

"Cẩm Vân, ta không xứng với ngươi, cũng không xứng để ngươi thích, ta. . ."

Tưởng Lan muốn nói đến Quách Xuân Lan và khoản nợ, nhưng lời vừa đến khóe miệng thế nào cũng nói không nên lời, chỉ cắn môi cố nén run rẩy, nhắm mắt lại không dám nhìn Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân trong lòng đã sớm hiểu rõ bảy tám phần, đau lòng lau đi nước mắt của nàng, cười nói với nàng: "Ngươi mới ngốc. Nói cái gì xứng với không xứng a? Cũng không phải mua giày, chân bao nhiêu mua size bao nhiêu. Lại nói nơi nào không xứng đây, ta còn cảm thấy hai ta rất xứng đôi a, tên đều có thể đem ra viết thành câu đối xuân, còn nói không xứng? Rõ ràng là một đôi ha ha."

Tưởng Lan bị Lâm Cẩm Vân nói xong chuyển lệ mỉm cười, ôm Lâm Cẩm Vân hôn lên gò má cô một cái.

"Không nên suy nghĩ nhiều, nhân sinh khổ đoản, chúng ta không dễ dàng mới cùng một chỗ như thế này, không phải nên hảo hảo quý trọng thời gian hiện tại sao?"

"Ừ. Ta sẽ đối tốt với ngươi."

"Hảo, hiện tại trước nên đối tốt với bản thân nhiều hơn, ta đút ngươi uống chút cháo được không?"

"Tự ta ngồi dậy uống."

Lâm Cẩm Vân gật đầu, đỡ nàng chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo, ngực lại nghĩ: Còn nói bản thân hà khắc, kiệm lời, rõ ràng tâm tình đều đã cùng ta ầm ĩ nháo nháo.

Rất tốt, như vậy cũng rất khả ái nha.

Vẫn còn bốn năm ngày nữa trường học mới đi học trở lại, Tưởng Lan không muốn lãng phí vô ích mấy ngày này, vì vậy hôm nay gọi điện thoại cho Trương đầu bếp, hỏi hắn trong mấy ngày này có việc gì cần người phụ giúp một tay không.

Đúng dịp chính là Trương đầu bếp cũng đang muốn tìm nàng nhập bọn, sau khi nhận được điện thoại của nàng ngược lại so với nàng còn kích động hơn, vội vàng đem đem ý nghĩ của chính mình nói tường tận với Tưởng Lan.

Nguyên lai trong nhóm thành viên nòng cốt của Trương đầu bếp có một người giúp việc bếp núc chạy đi Thâm Quyến làm việc, nên thiếu người điền vào chỗ trống, tự nhiên liền nghĩ đến Tưởng Lan.

Trương đầu bếp và Tưởng Lan đã phân tích tình hình thị trường hiện tại, giá cả của các bữa tiệc trong các làng một cách chi tiết trong điện thoại, lại đồng ý trả thù lao cho nàng kha khá, lời nói giản dị, thái độ chân thành, nói xong Tưởng Lan rất là cảm kích, ở trong điện thoại liên tục cảm tạ hắn đã ưu ái.

Nhưng Tưởng Lan cũng không có lập tức đáp ứng sự mời chào của Trương đầu bếp, nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Cẩm Vân không hề thích chính mình đi ra ngoài làm việc. Kiếm tiền tất nhiên là việc cấp bách của nàng, nhưng nàng càng không muốn bởi vì việc này mà lại một lần nữa cùng Lâm Cẩm Vân chiến tranh lạnh.

Thậm chí nàng quyết định, nếu như Lâm Cẩm Vân không đồng ý, nàng sẽ không đi.

Tưởng Lan trở lại ký túc xá đem sự tình này nói với Lâm Cẩm Vân, ngoài ý muốn là, lại không nghe được sự phản đối kịch liệt của Lâm Cẩm Vân như nàng nghĩ.

Lâm Cẩm Vân tinh tế suy nghĩ một lúc lời nói của Tưởng Lan, sau đó nghiêm túc hỏi nàng: "Vậy còn ngươi? Ngươi muốn đi sao?"

Tưởng Lan có chút kinh ngạc hỏi cô: "Ngươi không phản đối sao?"

"Ý nghĩ của ta không quan trọng, ngươi muốn đi, ta liền ủng hộ ngươi đi."

"Ta là muốn đi, thu nhập so với làm việc ở căn tin cao hơn rất nhiều."

"Ngươi muốn đi thì đi đi, thế nhưng nếu như không chịu đựng nổi, cũng đừng làm nữa. Ta không muốn ngươi khổ cực."

"Cũng không khổ cực, ta đều từng làm những việc đó. Hơn nữa cũng không phải mỗi ngày đều có việc để làm, trong nửa đầu năm ngày lễ rất nhiều, sẽ bận rộn một chút. Vào mùa hè các bữa tiệc liền ít đi, cái nghề này chỉ kiếm được tiền vào lúc này và những nhịp cuối năm thôi."

Lâm Cẩm Vân gật đầu, lại thay Tưởng Lan phân tích tiếp: "Ừ, căn tin nghỉ hè cũng là như cũ không làm việc không phát tiền lương, nghĩ đông cũng không có. Như thế quả thực còn không bằng đi làm yến tiệc kiếm tiền."

"Vậy ta đây đi?"

"Ừ, đi đi, nhưng ta có một yêu cầu."

"Ngươi nói."

"Ngươi mỗi lần đi làm yến tiệc phải nói cho ta biết địa điểm và thời gian. Ta phải biết được ngươi ở đâu làm việc, như vậy ta mới không lo lắng."

"Hảo."

"Còn có một vấn đề nữa."

"Cái gì?"

"Cái kia. . .Trương sư phó nhiêu tuổi?"

"Tuổi xấp xỉ ba ta."

"Nga, nhà hắn có nhi tử sao? Bao lớn rồi? Thành gia sao?" Lâm Cẩm Vân nói xong suy nghĩ một chút, lại lập tức bổ sung một câu: "Hắn có nữ nhi sao? Bao lớn rồi?"

Tưởng Lan nhìn thấy sự khẩn trương của Lâm Cẩm Vân, cùng bộ dạng khi hỏi của cô, ngực lập tức liền hiểu được cô đang suy nghĩ cái gì, cười cùng cô giải thích: "Hắn có một trai một gái, nhi tử năm kia thì kết hôn rồi. Cháu trai đều đã một tuổi. Nữ nhi năm ngoái cũng đã xuất giá. Ngươi yên tâm."

Lâm Cẩm Vân nghe được nàng nói câu "Ngươi yên tâm" liền ngượng ngùng, đỏ mặt cười đáp: "Ha ha, vậy thật tốt. Trương sư phó thật là một người có phúc khí, cùng ta giống nhau."

Tưởng Lan nhìn hình dạng cười khúc khích của Lâm Cẩm Vân, trong lòng cảm động, nâng mặt của cô lên hôn xuống.

Một đêm này chung quy vừa ấm áp thơm mát mềm mại, vừa sầu triền miên.