Lâm Cẩm Vân đang được Tưởng Lan ôm vào trong ngực, phía trước bụng được chườm một túi nước ấm, sau lưng thì được dựa vào một cơ thể mềm mại ấm áp.
Cảm giác dễ chịu, ấm áp này đặc biệt hiếm có trong ngày đông lạnh, làm cho cô cảm thấy trân quý.
Lâm Cẩm Vân rất thích thú mà tham luyến loại cảm giác này, cho nên khi Tưởng Lan hỏi cô có đỡ đau chút nào không, cô vẫn là quả quyết nói dối.
"Vẫn còn khó chịu, ngươi bồi ta một lát nữa đi."
"Được, trước để ta cầm chén đi rửa, thu dọn lại cái bếp điện, được không? Sẽ rất nhanh."
"Chén để lại trên bệ cửa đi, bếp điện ngày mai hẵn dọn. Ngươi đi gió lạnh sẽ thổi vào."
Lâm Cẩm Vân nói xong liền trường người xuống, Tưởng Lan sợ động tác của cô quá lớn ngược lại sẽ để gió vào chăn, không thể làm gì khác hơn là cầm chén để trên bệ cửa sổ, sau đó cũng nằm xuống giường, nghiêng người sang giúp cô chỉnh lại chăn.
Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan nghiêng người sang, lập tức cũng xoay người hướng nàng tới gần, cánh tay cũng hướng đến eo nàng ôm lấy, mặt theo sát dán lên cổ nàng, trong nháy mắt vùi trọn người trong lòng Tưởng Lan.
Tưởng Lan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chỉnh lại chăn hỏng ở sau lưng cô, sau đó đưa tay tắt đèn.
Căn phòng trở về lại bóng tối.
Khi tay Tưởng Lan chui vào trong chăn, Lâm Cẩm Vân lập tức lôi kéo tay nàng đặt trên eo mình, miệng lầm bầm: "Thắt lưng còn đau, ngươi xoa xoa giúp ta một chút."
"Được."
Tưởng Lan tin tưởng mà nhẹ nhàng xoa xoa bên eo cô, xoa một lúc sau nàng mới hỏi Cẩm Vân: "Khá hơn chút nào không?"
"Ừ."
"Còn chỗ nào không thoái mái không? Bụng còn đau không?"
"Ừ, còn một chút khó chịu."
Tưởng Lan liền đưa tay đến trên bụng cô.
Nhưng Lâm Cẩm Vân hiện đang nằm nghiêng người đối diện với nàng, tư thế này rất khó để duỗi cánh tay, Tưởng Lan suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi nằm ngửa ra, ta xoa bụng cho ngươi."
Ai ngờ Lâm Cẩm Vân lại xoay người đi chỗ khác đưa lưng về phía nàng, nói: "Ngươi xoa đi."
"Đừng trở người mạnh như vậy, gió sẽ vào chăn."
"Vậy ngươi dịch lại gần ta một chút, như vậy sẽ không có khe hở để gió vào."
Tưởng Lan đành phải dích người lại gần dán chặt sau lưng Lâm Cẩm Vân, vươn tay đặt trên bụng cô, thuận theo hướng kim đồng hồ mà chậm rãi xoa nhẹ.
Lâm Cẩm Vân cảm thụ được sự tiếp súc nhẹ nhàng trên bụng mình, thoải mái mà nhắm mắt lại.
Hai người gần nhau, hơi thở ấm nóng của Tưởng Lan thỉnh thoảng lướt qua trên gáy Lâm Cẩm Vân, dần dần làm cho tâm tư của cô nảy sinh, cô muốn nói ra những rối rắm và nghi vấn ở trong lòng mình.
Lâm Cẩm Vân trong đầu đã suy nghĩ trước nên mở đầu bằng gì, đang định lấy hết dũng khí mở miệng thì lại nghe được Tưởng Lan ở sau lưng đột nhiên thở dài.
Vốn là định mở miệng nói ra rối rắm mấy ngày qua của mình, như thế nào lại biến thành: "Vì sao lại thở dài?"
"Nếu như vừa nãy ta không gọi ngươi, ngươi cứ như vậy mà trốn trong chăn chịu đựng cả đêm sao?"
". . . "
"Cũng không mở miệng kêu ta giúp là bởi vì còn giận ta sao?"
"Không mở miệng được."
"Ấu trĩ. Lẽ nào so với thân thể thì thể diện còn quan trọng hơn sao?"
"Xin lỗi. Ta không nên phát giận với ngươi."
"Không sao."
"Vậy, chúng ta giảng hòa."
Giảng hòa? Đây là học sinh tiểu học sao?
Tưởng Lan nở nụ cười nhớ tới lần trước Lâm Cẩm Vân vì bị cảm nắng, bộ dáng cũng trẻ con như vậy, nàng tự hỏi có phải hay không khi Cẩm Vân bị bệnh cử chỉ của cô cũng sẽ biến thành nhi đồng ba tuổi.
Lâm Cẩm Vân nghe được tiếng cười của Tưởng Lan, tâm tình cũng theo đó mà vui vẻ lên, hỏi: "Ngươi có cảm thấy rằng giường này hai người nằm có chút chật?""
"Vậy ta lùi lại một chút?"
Tưởng Lan nói xong liền lùi lại phía sau, Lâm Cẩm Vân vội vàng kéo nàng: "Không phải vậy, ngươi đừng di chuyển! Gió sẽ vào." Nói xong cô lại lập tức nói ra ý đồ của mình: "Ý ta là muốn đem hai chiếc giường đặt cùng một chỗ, hợp lại thành một cái giường đôi. Như vậy ngủ sẽ rộng rãi thoải mái hơn, không gian cũng sẽ thừa ra để đặt thứ khác."
Cô nói xong cũng không có nghe Tưởng Lan đáp lại, lập tức chột dạ, vội vàng mà giải thích thêm: "Kỳ thực không phải ta nghĩ ra. Ta là nhìn thấy ký túc xá của người khác, phòng 209 của Hồ lão sư và Hoắc lão sư cũng đem hai giường hợp lại làm đôi a."
Tưởng Lan không có đi qua phòng 209 xem qua, nhưng nàng nhớ rằng có một hai nam giáo sư sống ở tầng một và tầng hai.
"209 là nam giáo sư đi?"
"Ừ, ta có một lần đến tìm Hồ lão sư mượn mực đóng dấu thì thấy."
Tưởng Lan không khỏi thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu xem xét tính khả thi.
Nếu như có thêm khoảng không gian trống, nàng thực sự rất muốn mua cho Lâm Cẩm Vân thêm một cái giá sách, như vậy sách của Cẩm Vân sẽ không cần đặt hết ở trên bàn, bút, viết lông cũng sẽ không để bừa.
Lâm Cẩm Vân không biết suy nghĩ trong lòng Tưởng Lan, thấy nàng chậm chạp không trả lời, trong lòng bắt đầu luống cuống, nhưng vẫn không đơn giản như vậy mà hết hy vọng, tiếp tục phân tích: "Ngươi nghĩ xem, mỗi tầng của ký túc xá thực ra đều có hình dáng hình chữ "凹", căn phòng này của chúng ta vừa vặn nằm phía bên trái của chữ này, theo đó không gian sẽ nhiều hơn so với phòng ký túc xá khác, sau khi hợp hai giường lại cùng một chỗ, khẳng định là sẽ dư ra một khoảng trống rất lớn."
"Nhưng mà hợp giường lại cùng một chỗ không phải là chặn ngang cửa ban công sao?"
"Đúng. . . Đúng là chặn cửa. Nhưng mà chỉ cần vòng quanh giường một vòng là có thể ra a." Lâm Cẩm Vân càng nói càng tự ti, cuối cùng đơn gian từ bỏ, " Nếu như ngươi cảm thấy bất tiện, vậy không tính nữa."
Cô nói xong đem mặt vùi vào gối, Tưởng Lan nhìn từ góc độ này nhìn qua, cô trông giống như một con mèo nhỏ ôm đầu.
Còn là con mèo bị bệnh.
Tưởng Lan thấy bộ dáng này của cô, cười nói: "Trước thử một chút xem sao, nếu cảm thấy bất tiện thì đổi trở lại."
Quả nhiên, lời vừa dứt, cái đầu con mèo này liền ngẩng lên, "Ừ, trước hợp hai giường lại xem sao. Dù sao hai người ở, di chuyển cũng sẽ dễ dàng."
Lâm Cẩm Vân thực may mắn khi lúc này cô đưa lưng về phía Tưởng Lan, nếu không như vậy, cô hiện tại sao có thể không chút kiêng kỵ mà nở nụ cười đầy đắc ý chứ.
Nhưng Lâm Cẩm Vân cũng hoàn toàn không biết, ở sau lưng cô lúc này Tưởng Lan cũng đang nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy vui vẻ cùng cưng chiều.
Với tính cách nói là làm liền của Lâm Cẩm Vân, nên sáng sớm hôm sau, sau khi rời khỏi giường liền đi xê dịch giường. Thế nhưng sức lực của con gái đều yếu ớt, với lại cô đang trải qua kỳ kinh nguyệt, nên cả buổi chỉ mới xê dịch giường ra khoảng một mét mà cánh tay đã đau mỏi.
Tưởng Lan từ WC đi ra thấy cô đang dựa đầu vào giường mà thở hổn hển, liền đoán được cô đây là đang không biết tự lượng sức mình. Sau khi nói vài lời với Lâm Cẩm Vân nàng cũng thử đi xê dịch giường một chút. Nàng dù sao quanh năm làm việc, sức lực so với Lâm Cẩm Vân sẽ mạnh hơn nhiều.
Nhưng Tưởng Lan dù sức lực hơn Cẩm Vân cũng không thể di chuyển hai chiếc giường gần nhau, đẩy được một chút cũng mệt lả cả người, nàng lo lắng mà nhìn hai chiếc giường.
Hai chiếc giường bây giờ nằm thành hình chữ L ở giữa căn phòng.
"Không sao, ta buổi trưa sẽ nhờ một nam đồng sự đến trợ giúp. Nam sức lực mạnh hơn, di chuyển một cái giường chắc sẽ không tốn nhiều thời gian đâu."
"Ngươi định kêu ai tới giúp?"
""Kêu Hứa Tiểu. . . " Lâm Cẩm Vân đang muốn nói ta tên Hứa Tiểu Phong, vừa nhìn sắc mặt Tưởng Lan hơi trầm xuống, lập tức liền đổi giọng hỏi: "Kêu Hứa Tiểu Phong tới, có được không?"
Tưởng Lan suy nghĩ một chút nói: "Hay là nhờ Hồ lão sư hay Hoắc lão sư phòng 209 đi, không phải nói bọn họ cũng hợp giường lại sao, có thể bọn họ sẽ biết cách hợp giường lại làm sao cho có được không gian trống nhiều nhất có thể a."
"Đúng đúng, có đạo lý, ta buổi trưa đi gọi Hồ lão sư đến đây một chuyến.""
"Cẩm Vân, Hứa lão sư đã giúp ngươi rất nhiều lần rồi, sau này cố gắng đừng đi nhờ vả gây phiền phức cho hắn nữa. Phải biết rằng, nợ nhân tình rất khó trả.""
"Được, ta nghe theo ngươi.""
Vì vậy, trưa hôm nay sau khi tan việc, Lâm Cẩm Vân cố ý chạy đi tìm Hồ lão sự đến hỗ trợ.
Hồ lão sư là một thanh niên hào sảng, vì thế khi Lâm Cẩm Vân nhờ hắn thì hắn đồng ý ngay lập tức. Sau khi đến phòng 309, hắn vừa nhìn hai chiếc giường vừa suy nghĩ giúp hai người trù tính không gian một chút, đưa ra một số gợi ý.
Sau khi thực hiện việc xê dịch giường xong, quả nhiên thừa ra khoảng không gian trống như họ nghĩ.
Lâm Cẩm Vân không khỏi cảm khái nói: "Khoảng trống này có thể đặt được nhiều thứ a."
""Ừ, tất nhiên. Ngươi xem bố trí như thế nào đi, theo ta thấy, ngươi có thể đặt một tủ giày, một cái tủ đầu giường, một cái tủ quần áo, một cái bàn đều không thành vấn đề. Nhưng mà ngươi nên mua cái bàn xếp, không gian nhỏ nên phải tận lực làm cho đồ dùng trong nhà chiếm đi không gian ít nhất có thể.""
"Ừ, ta đã biết. Hồ lão sư, cám ơn ngươi, thật đúng là đã giúp một việc lớn. Chúng ta đêm nay ăn một bữa cơm được chứ, cũng gọi Hoắc lão sư đến luôn.""
Hồ lão sư vừa nghe xong vội vã xua tay từ chối, lại sợ Lâm Cẩm Vân kiên trì mời, nên vội vã cáo từ rời đi.
Lâm Cẩm Vân thấy hắn khách khí như vậy nên cũng đành thôi, nhưng nói gì thì cũng phải tiễn hắn xuống lầu. Lúc này Tưởng Lan lại đột nhiên lôi kéo cô, nói rằng: "Để ta đi tiễn Hồ lão sư, ngươi nhanh đi nghĩ ngơi đi, buổi chiều còn có lớp a."
Hồ lão sư nghe vậy cũng nhanh phụ họa nói: "Đúng đúng, để biểu tỷ ngươi tiễn ta là được rồi, ngươi mau nghỉ ngơi đi thôi."
Hai người nói xong liền đi ra cửa, Lâm Cẩm Vân thấy vậy cũng chỉ đi về phòng.
Tưởng Lan đưa Hồ lão sư tới cửa cầu thang, đột nhiên hỏi hắn: "Hồ lão sư, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không.""
"Ngươi nói đi.""
""Ngài vừa trù tính không gian rất tốt, nếu như ta muốn đặt một cái tủ sách ở đó có được không?"
Hồ lão sư vuốt cầm suy nghĩ một chút, ""Tủ sách sao, nếu như ngươi muốn đặt nhiều sách, ta nghĩ ngươi nên đổi thành giá sách, loại giá sách đơn giản mà mọi học sinh vẫn hay dùng, có thể đóng trên đầu tủ giường nằm. Còn nếu như ngươi muốn tủ sách, vậy thì phải từ bỏ tủ quần áo. Ngươi xem cái nào có lợi a.""
Vừa nghĩ tới trên bàn Lâm Cẩm Vân sách chất thành núi, Tưởng Lan qủa quyết loại bỏ cái đầu, hỏi tiếp: "Ngài biết nơi nào có bán tủ sách cũ không? Cũng không phải loại cũ nát quá, có thể dùng được là tốt rồi."
"Phía nam trong huyện có khu chợ bán đồ cũ. Nhưng tốt hơn hết vẫn nên là đi mua cái mới, đồ cũ đúng là rẻ nhưng dùng không có bền. Ta cũng mua nhiều thứ ở đó, đồ dùng cũng rất nhanh liền bị nấm mốc. Hoặc là ngươi có thể đi đặt làm một cái, đặt làm so với mua sẽ rẻ hơn."
"Ừ, cảm ơn ngài."
Hồ lão sư hướng nàng khoát khoát tay, nói rằng: "Ta và Lâm lão sư cũng rất thân thuộc, không cần khách khí như vậy."
"Nàng hình như nhân duyên rất tốt."
"Ha ha, còn có thể không tốt sao." Hồ lão sư đột nhiên lại thích thú mà nói tiếp: "Sơ trung chỉ có hai nữ giáo viên độc thân, một vị thì đã có chủ. Lâm lão sư vẫn còn độc thân lại là sinh viên từ đại học ra, đương nhiên sẽ có nhiều nam đồng sự theo đuổi, nịnh bợ a. Nếu như ta không phải đã có chủ, tối nay Lâm lão sư mời cơm ta tuyệt đối sẽ không khách khí ha ha."
Tưởng Lan thấy hắn cười, liền cũng phụ họa mà cười cười, nhưng trong lòng lại nặng trĩu.
Hồ lão sư thấy vậy, cho rằng Tưởng Lan có hứng thú muốn nghe tiếp, liền nói: "Đặc biệt là cái tên Hứa Tiểu Phong kia, nhớ nhung Lâm lão sư không phải là ngày một ngày hai a. Đúng rồi, ta hôm nay lại đi giúp Lâm lão sư dịch chuyển giường vừa hay đem chuyện này đi nói cho hắn nghe, đem hắn đả kích một phen ha ha."
Tưởng Lan nghe những chuyện này, cũng không lộ ra vẻ tươi cười nữa, chỉ cúi đầu yên lặng mà bước đi, trong lòng như có hòn đá đè nặng.