Chương 32:

Sau khi ăn cơm tối ở nhà xong Lâm Cẩm Vân kỵ chiếc xe màu đỏ trở lại trường.

Cô rất muốn nhìn thấy Tưởng Lan, sau khi khóa kỹ xe xong liền nhanh chóng mang theo đồ vật chạy lên lầu ba, đến trước cửa phòng 309 lấy ra chìa khóa tra vào ổ, nhìn vào trong, thấy Tưởng Lan đang ngồi ở trên giường lau đầu tóc ướt.

Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân trở về nhưng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi vẫn tiếp tục lau khô tóc, cũng không có như ngày hôm qua cùng cô chào hỏi.

Lâm Cẩm Vân cũng không có để ý đến điểm khác biệt này, đem đồ trên tay đặt xuống bàn xong lại hướng Tưởng Lan cười nói: "Ngươi xem, ta đem máy ghi âm đến, sau này ta đi làm ngươi nếu như ở phòng cảm thấy buồn chán thì lấy ra nghe." Vừa nói vừa đem tay nải để lên bàn, "Ta từ trong nhà có mang đến vài bộ áo quần của ngươi, còn có vài quyển tiểu thuyết. A? Cái bàn kia đâu rồi?"

Tưởng Lan không trả lời cô, vừa ngồi nghe vừa lau khô tóc, cũng không có nhìn đến Lâm Cẩm Vân.

Lâm Cẩm Vân nhìn Tưởng Lan vẻ mặt không vui, có chút không hiểu nguyên nhân, hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại không vui?"

"Ngươi không chỉ mang về những thứ này, ngươi còn mang theo chiếc xe về phải không?"

"Làm sao ngươi biết?"

"Ngươi sáng sớm không có kỵ xe về nhà nên ta đoán được."

"Ừ, ta đem chiếc xe màu đỏ theo. Như vậy, ta sau này nếu như cuối tuần kỵ xe về nhà, ngươi muốn đi ra ngoài cũng có xe để dùng a, như vậy thật tốt."

Tưởng Lan nghe đến đó, rốt cục ngừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Cẩm Vân nói: "Cho nên ngươi vì mua hai chiếc xe này mà vẫn luôn ở trường học ăn chay."

Lâm Cẩm Vân nghe xong, ánh mắt hơi đổi, vội vàng quay đầu đi hướng khác không nhìn Tưởng Lan, ngồi vào bên giường của mình, vừa cởi giày vừa cố làm ra vẻ bình thản nói: "Sao có thể a, ngươi đừng có tin mấy đại tỷ trong nhà ăn nói mò, họ thường hay nói giỡn."

"Ta sáng sớm nay dọn dẹp bàn ngươi thì nhặt được cái này."

Tưởng Lan cũng không cùng cô vòng vo, từ dưới gối cầm lấy những tờ giấy đưa tới cho Lâm Cẩm Vân xem.

Lâm Cẩm Vân tiếp nhận giấy, chỉ mới nhìn qua liền cả kinh mà trừng lớn hai mắt, vội vàng giải thích: "Thực ra không có nhiều tiền như vậy, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, hai chiếc xe kia là xe bị lỗi rồi được người ta lắp ráp lại, Hứa Tiểu Phong quen được người thợ đó, liền giới thiệu cho ta nên hai chiếc xe này mua rất rẻ. Ta cũng không có ăn chay, thỉnh thoảng cũng ăn mấy món mặn, chuyện đó chỉ là mấy đại tỷ ở nhà ăn trêu ghẹo ta a."

Tưởng Lan vốn là chỉ dự định nói với cô vài câu, nhưng vừa nghe đến ba chữ, "Hứa Tiểu Phong" này không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, lạnh lùng hỏi: "Chiếc xe kia cũng không có biển số xe sao? Ngươi định làm thế nào?"

Lâm Cẩm Vân không nghĩ nhiều, lập tức thành thật nói: "Chiếc xe màu xanh thì đã có biển số. Hứa Tiểu Phong có quen biết vài người nên hắn mang ta đến đó làm biển số, còn in nổi, ngay cả giấy chứng nhận cũng có. Chiếc xe màu đỏ ta cuối tuần này sẽ đi làm biển số."

Lại Hứa Tiểu Phong.

Tưởng Lan hiện tại vừa nghe đến cái tên này liền cảm thấy khó chịu vô cùng, hết lần này đến lần khác Lâm Cẩm Vân cứ nhắc đến tên hắn.

Tưởng Lan trong lòng tức giận, liền lạnh lùng nói: "Xem ra ngươi thực sự rất tín nhiệm Hứa Tiểu Phong."

Lâm Cẩm Vân tuy rằng không sớm nhận ra sự khác thường của Tưởng Lan nhưng lúc này cô đã nhận ra Tưởng Lan không vui, cô thử dò hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu hay không? Có chuyện gì thì nói với ta, đừng chịu đựng."

Tưởng Lan nhìn bộ dạng khẩn trương của Lâm Cẩm Vân, cũng nguôi giận vài phần, thở dài vỗ vỗ trên giường ý bảo Lâm Cẩm Vân ngồi vào bên cạnh mình.

Lâm Cẩm Vân rất muốn thận cận cùng nàng, lập tức đi đến ngồi xuống.

Cô dựa vào gần một chút liền ngửi thấy được một cổ hương thơm xà phòng trên người Tưởng Lan. Mùi này cô vừa quen thuộc lại vừa yêu thích, ngồi xuống ngửi được mùi thơm này liền có chút thất thần, trong lòng nhộn nhạo.

Tưởng Lan cũng không nở trách móc cô, mà chỉ nói lý lẽ với cô.

"Cẩm Vân, ngươi cho rằng nếu có biển số, kỵ xe sẽ không sao? Nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó bị người khác tra ra được lai lịch của chiếc xe thì làm sao? Ở đây không thể so với ở trên trấn, trên phố hàng ngày đều có khả năng gặp cảnh sát."

"Sẽ không có chuyện gì, thực ra không ít người cũng đều kỵ xe giống như ta. Nó thực sự rất rẻ, có thể mua hai chiếc xe với giá chỉ bằng một chiếc xe, hơn nữa Hứa Tiểu Phong có thể tìm giúp người làm biển số và giấy tờ xe, cho nên thời điểm đó ta cũng không nghĩ nhiều như vậy."

Tưởng Lan lại nghe được cô nhắc đến Hứa Tiểu Phong, tức giận vốn là từ từ lắng xuống nay lại được khơi lên, nghiêm túc nói rằng: "Đây là do may mắn! Người khác với ngươi có thể giống nhau sao? Người khác là giáo viên sao? Vạn nhất tra ra được biển số xe là giả giấy tờ xe cũng là giả, rồi truyền tới tai cấp trên, tiền đồ cũng theo đó mà ảnh hưởng thì làm sao bây giờ? Hứa Tiểu Phong rõ ràng đi con đường không hợp pháp, ngươi vậy mà lại cũng muốn theo con đường đó sao."

Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan thực sự giận, liền nhanh chóng lôi kéo tay nàng nhận lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi. Ngươi nói không sai, ta đúng là may mắn, mặt khác ta cũng tham rẻ, cho nên mới mua xe bằng biện pháp này. Ta lúc đó không có suy xét đến những hậu quả ngươi vừa nói, chỉ muốn. . . Muốn mua cho ngươi một chiếc. Ngươi thế nhưng lại mắng ta."

Cô nói đến vô cùng ủy khuất, ngay cả âm thanh cũng nhỏ dần, cúi đầu, hoàn toàn không còn là dáng dấp của một giáo viên, trái lại giống như một học sinh đang bị phê bình.

Tưởng Lan nhìn thấy xương quai xanh của Lâm Cẩm Vân khi cô cúi đầu, thấy thân thể cô gầy gò, mảnh khảnh lúc này mới rõ ràng, cảm giác đau lòng dần dần chiếm ưu thế, hối hận lời nói của mình có chút nặng lời, vì vậy nói với Cẩm Vân: "Ngươi cởϊ qυầи áo ra đi."

"Hả?"

"Ngươi cởϊ áσ ra, ta đo kích thước, may cho ngươi cái áo len mới."

Cái loại quan tâm này tới quá mức đột ngột, Lâm Cẩm Vân không phản ứng kịp, chỉ ngay ngốc hỏi nàng: "Xe đạp thì sao?"

Tưởng Lan có chút không thể làm gì khác hơn là nói rằng: "Trước cứ đi chiếc xe màu xanh kia, ở trong huyện thành thì ban ngày nên ít sử dụng, còn chiếc màu đỏ kia thì nhất quyết không thể đi."

"Ừ. Ta nghe theo ngươi."

"Sau này không được tiêu tiền bậy bạ, nhất là dùng tiền vì ta. Giống như xe đạp còn có hạt dẻ rang đường tối hôm qua, những thứ này đều không cần thiết mà tiêu xài, về sau không nên mua nữa có được không?"

"Được. Vậy ngươi không còn tức giận?"

"Không tức giận, nhưng không cho phép ngươi tiếp tục ăn chay nữa. Đúng rồi, ta có mua một cái bếp lò, về sau mỗi đêm đều có thể làm vài món cho ngươi ăn, nhìn ngươi rất gầy."

Lâm Cẩm Vân nghe xong liền nhìn xung quan tìm bếp lò, Tưởng Lan liền dẫn cô đi tới sân thượng nhìn cái bếp và bộ đồ ăn.

Lâm Cẩm Vân rất vui khi nhìn thấy cái bếp lò đơn giản dành riêng cho mình, cực kỳ cao hứng, thiếu chút nữa nhịn không được mà đi ôm Tưởng Lan đang bên cạnh, không thể làm gì khác hơn là đem hưng phấn cùng kích động chuyển dời đến cái bếp lò, hướng đến cái bếp vừa nhìn vừa tò mò sờ mó.

"Ngày hôm nay chỉ mua trứng gà, chút nữa sẽ luộc cho ngươi hai quả, ăn chứ?"

Lâm Cẩm Vân vui vẻ trả lời: "Ăn, tất nhiên ăn. Chỉ cần ngươi làm ta đều ăn."

Tưởng Lan trong nháy mắt đỏ mặt, nói với cô:"Được rồi, đừng xem nữa. Bên ngoài lạnh, vào nhà đi. Còn phải đo áo cho ngươi a."

Lâm Cẩm Vân lúc này mới nhớ tới, liền đi theo Tưởng Lan vào phòng.

Tưởng Lan để cho Lâm Cẩm Vân đứng thẳng, đem thước dây tới trước người của cô để đo kích thước.

Hai người cách nhau rất gần, có thể dễ dàng nghe được tiếng hít thở của đối phương. Toàn bộ bầu không khí mặc dù nhìn có vẻ bình thường, nhưng tự bản thân của mỗi người đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ma sát đυ.ng chạm ở trên người, ngay lập tức mang đến cảm giác nhột, giống như có con mèo đem móng vuốt mà thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng cong một chút. Lâm Cẩm Vân cắn răng chịu đựng sự dằn vặt ngọt ngào này, mỗi lần không khống chế được thì cưỡng ép chính mình nhịn xuống.

Cô bắt đầu hối hận lời mà mình đã nói, bắt đầu nổi lên tâm tư khác, cô muốn giữ người trước mặt mình, nhưng cô lại cảm thấy không thể thất tín, cô đã nói để cho nàng sống cuộc sống tự do thì không thể dùng bất kỳ tư lợi nào mà giữ lấy nàng, trừ phi bản thân nàng nguyện ý.

Vậy, bản thân nàng có nguyện ý không?

Nàng đối với mình thương tiếc và yêu thương, còn có cái hôn ngày đó, xuất phát từ đền ơn hay là từ ý nghĩa khác?

Hiện tại nàng đã tự do, Lâm Cẩm Vân rất muốn hỏi một chút tâm ý của Tưởng Lan, cầu nàng trả lời, miễn cho chính mình suy nghĩ sâu xa, chịu đủ dày vò. Nhưng mỗi lần lời đến khóe miệng lại rút lui, cô phát hiện mình rất muốn nghe câu trả lời của nàng nhưng đồng thời cũng sợ nghe được đáp án.

Lâm Cẩm Vân rơi vào một giai đoạn tâm lý phức tạp mà mỗi người khi yêu đơn phương đều sẽ trải qua, đem đối tượng mà mình yêu thầm dành cho họ những ưu ái và quan tâm chăm sóc nhất có thể, lựa chọn thổ lộ ra hay là vẫn tiếp tục giấu kín.

Cô mang theo loại tâm tình rầu rỉ lưỡng lự này mà trằn trọc suốt đêm.

Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tuần mới lại đến, Lâm Cẩm Vân cũng theo đó mà bận rộn lên.