Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, Lâm Cẩm Vân đưa Tưởng Lan trở về phòng rồi mượn cớ đi làm thêm chìa khóa cửa liền rời đi.
Cô xuống lầu liền đi đến phòng trực, gọi điện thoại đến nhà Chu Mai, trước nhờ Chu Mai đi nhà mình một chuyến, báo cho Quách Xuân Lan biết mình đã quay về ký túc xá đồng thời đợi bà gọi điện lại.
Cũng may Chu gia cách Lâm gia không quá xa, Lâm Cẩm Vân chờ không tới hai mươi phút, phong trực liền vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cô nhận điện thoại, làm ra bộ dáng gấp gáp hỏi Quách Xuân Lan trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Quách Xuân Lan lo lắng đây là điện thoại công cộng, sợ chuyện trong nhà lỡ có người khác nghe được thì không hay lắm, nên không có nói trong điện thoại, chỉ nói với nữ nhi trước rằng mai cần phải về nhà một chuyến, Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác hơn là phải đáp ứng.
Qua nửa tiếng, Lâm Cẩm Vân trở lại ký túc xá, đem cái chìa khóa đã làm xong tra vào ổ khóa, cửa vang lên tiếng răng rắc liền mở ra.
Cô chậm rãi đẩy cửa ra, thấy Tưởng Lan đang ngồi ở trên giường xem sách, nghe được tiếng đẩy cửa liền lập tức ngẩng đầu nhìn sang, sau đó hướng Lâm Cẩm Vân khẽ mỉm cười nói: "Đã về rồi, sao lại đi lâu như vậy?"
Lâm Cẩm Vân nghe được lời này liền không khỏi vui vẻ.
Cảm giác có người chờ đợi, mong mỏi này có thể được coi là hạnh phúc a.
Căn phòng ký túc xá nho nhỏ này từ nay về sau sẽ không còn trống vắng cô quạnh nữa, cũng không còn bốn phía đều là bức tường lạnh lẽo bao quanh, mà là có người đang đợi mình trở về.
Còn có gì hạnh phúc hơn việc vừa về đến nhà là có thể thấy được người mình thích a?
Lâm Cẩm Vân cười đi tới ngồi vào bên cạnh Tưởng Lan, cầm một chuỗi chìa khóa, đem từng cái nói cho nàng nghe: "Cái này là chìa khóa phòng, đây là của ngăn kéo bàn, còn chìa này là thùng thư."
"Ừ, hảo."
Tưởng Lan cất chìa khóa xong, rồi tiếp tục đọc sách.
Thấy như vậy, Lâm Cẩm Vân không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ đành chậm rãi đứng lên, chuẩn bị trở về cái giường của mình.
Nhưng lúc cô đứng lên, túi áo khoác bên phải đột nhiên trầm xuống, cô đưa tay sờ một cái, nở nụ cười.
Vì vậy Lâm Cẩm Vân lại lập tức ngồi xuống, đem đồ trong chiếc túi áo kia lấy ra đưa cho Tưởng Lan.
"Đúng rồi, còn có cái này cho ngươi, vừa nãy tiện đường nên mua."
Tưởng Lan nhận lấy liền mở ra nhìn, là một gói hạt dẻ rang đường, nhíu mày nói: "Ngươi lại mua đồ, lãng phí tiền."
"Ngươi không ăn mới là lãng phí a. Ngươi xem sách, ta ngồi bên này bóc hạt dẻ cho ngươi đi."
". . ."
Tưởng Lan vốn định ngăn cản Lâm Cẩm Vân, nhưng vừa nhìn thấy cô đang cong khóe miệng cúi đầu bóc hạt dẻ với bộ dạng vui vẻ, liền cảm thấy không đành lòng ngăn cản, tùy ý để Lâm Cẩm Vân tiếp tục ngồi bên cạnh mình khoái trá mà bóc hạt dẻ.
Sau khi tắt đèn, Lâm Cẩm Vân nằm ở trong chăn của mình kích động, làm thế nào cũng không thể nhắm mắt được.
Cô rất hào hứng và hài lòng như một cậu học sinh đã làm việc chăm chỉ để hoàn thành tốt các câu hỏi khó của môn học.
Lâm Cẩm Vân là một người kiên trì và khiêm tốn, nhưng đêm nay, lần đầu tiên cô muốn đem tâm tình vui sướиɠ này công khai ra bên ngoài. Lâm Cẩm Vân mở to hai mắt, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại đủ loại chuyện trong ngày hôm nay, rất lâu cũng không ngủ được.
Tưởng Lan lúc này cũng chưa ngủ, tuy rằng mùi chăn mới không dễ chịu cho lắm, giường đơn so với giường đôi cũng không lớn cho lắm. Nhưng nàng chỉ cần người nằm ở đối diện là Lâm Cẩm Vân, với khoảng cách đưa tay ra là có thể đυ.ng tới được, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác kiên định và thả lỏng.
Nàng nghiêng người sang hướng mặt Lâm Cẩm Vân nằm, đưa mắt nhìn hình dáng mờ nhạt của người nằm đối diện, an tâm mà nhắm hai mắt lại.
Ngủ đi. Dù sao, vừa mở mắt ra, liền có thể thấy được Lâm Cẩm Vân.
Ngày hôm sau, Lâm Cẩm Vân ăn sáng xong liền muốn quay về Trấn Cao Hồ, cô còn băn khoăn về chiếc xe đạp màu đỏ, vì vậy quyết định sáng sớm ngồi xe ô tô trở về nhà, chạng vạng thì sẽ đạp xe trở lại trường học.
Tưởng Lan biết Lâm Cẩm Vân phải trở về một chuyến, không nói thêm gì, chỉ nói cô trên đường cẩn thận.
Lâm Cẩm Vân vừa đi, Tưởng Lan liền cầm chìa khóa và túi đi đến cửa hàng tạp hóa ngày hôm qua đã dừng chân.
Nàng đi vào cửa hàng sau đó đi thẳng đến gian hàng bày bán dụng cụ nhà bếp, cẩn thận lựa chọn bếp điện. Rất nhanh thì chọn xong bếp điện mình mong muốn, lúc hỏi giá cả thì bị làm cho giật mình kinh ngạc, nhưng nàng vẫn không do dự chút nào mà trả tiền, sau đó lại mua thêm một cái nồi nhôm nhỏ và chén đũa cùng muỗi.
Cuối cùng, nàng chuyển tới gian hàng may mặc, một mạch mua ba cân lông cừu
Bởi vì hai tay cầm không hết, nàng trở lại ký túc xá để cất đồ sau đó lại ra ngoài một lần nữa, khi trở về trên tay có thêm một túi nhỏ trứng gà, một ít gạo, mì và gia vị.
Nàng đem cái bàn trống trong góc phòng dời đến ban công, sau đó đem bếp điện và nồi, chén bát đi đến chiếc bàn đặt xuống, đem trứng gà, gạo, mì và gia vị để ở trong ngăn kéo, cuối cùng cũng làm xong.
Tưởng Lan nhìn vào cái bếp nhỏ tươm tất vì Lâm Cẩm Vân mà chuẩn bị, nét mặt vui mừng không tự chủ được mà mỉm cười, lòng ngóng trông Lâm Cẩm Vân sớm trở lại.
Nàng trở lại phòng, di chuyển cái bàn của Lâm Cẩm Vân đến vị trí trống.
Rất nhiều sách vở và giấy chất ở trên bàn, bởi vì di chuyển nên sinh ra quán tính làm rớt mấy quyển sách xuống, nàng vội vàng ngồi xổm người xuống nhặt lên.
Tưởng Lan nhặt từng mảnh giấy viết chữ lớn bằng bút lông nằm rải rác trên mặt đất, xếp lại thành một chồng, càng nhặt mặt nàng càng đỏ lên.
Bởi vì nàng phát hiện trên tay đều là một chồng giấy viết hầu như là một chữ phồn thể "Lan".
Nàng nhìn chữ "Lan" mạnh mẽ mà dứt khoát, nét bút uốn lượn, càng xem càng thích, liền chọn ra một tờ mà mình thích nhất để cất giữ, sau đó mới đem những chữ "Lan" còn lại sắp xếp cẩn thận bỏ vào ngăn kéo.
Nàng lại đi nhặt hai quyển sách và một cuốn từ điển đang nằm trên mặt đất, khi nàng cầm lên đột nhiên có tờ giấy tuột ra từ trong cuốn từ điển nàng đang cầm.
Tưởng Lan mở tờ giấy ra, thấy phía trên giấy ghi hai chữ rồng bay phượng múa: Xe đạp.
Tiếp theo nhìn xuống, chính là danh sách tên một nhóm người, bên cạnh tên mỗi người trong danh sách là những con số khác nhau, đa số ghi chú là 10 và 15, phía dưới còn có tổng lại của các con số trên. Sau cùng thống kê kết quả cảm thấy hài lòng thì bên cạnh còn viết một chưc thật to "OK!".
Tưởng Lan ngẫm nghĩ, lập tức liền hiểu ra tất cả.
Nàng đem tờ giấy này cất vào, thu thập xong bàn liền ra cửa xuống lầu đi đến căn tin.
Cơm trưa hôm nay nàng chỉ ăn 1 cái bánh bao và 1 chén canh rong biển.
-------------------------------------
Lâm Cẩm Vân vừa về tới nhà, Quách Xuân Lan liền vội vã đem chuyện xảy ra trong nhà kể lại cho cô. Lâm Cẩm Vân nghe xong đầu tiên là làm ra một bộ dáng khϊếp sợ, sau đó là giả vờ lo lắng, thật lâu không lên tiếng, tiếp theo cô và Lâm Vĩ Kiện lại thảo luận một hồi, cuối cùng đưa ra cho Quách Xuân Lan một cái kết luận: Chuyện này giải quyết rất khó!
Quách Xuân Lan thấy nữ nhi cũng không có cách, nóng lòng mà hỏi: "Thực sự không có biện pháp sao?"
"Mẹ, cảnh sát sau đó có tới tìm các ngươi nữa không?"
"Không có."
"Vậy chuyện này chắc hẳn không liên lụy đến chúng ta. Buôn bán người là phạm tội hình sự, một khi có liên quan đến chắc chắn sẽ không dễ dàng mà cho qua như vậy. Cảnh sát hiện tại không có tới nữa, đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt."
"Nhưng Tương Lan đã đi a, ta đưa cho nàng khoản tiền kia nàng cũng mang theo."
Sự việc khẩn cấp, Quách Xuân Lan cũng không đoái hoài Lưu Phượng ở đây, cấp bách mà nói với nữ nhi.
Quả nhiên! Lưu Phượng vừa nghe liền hận đến nghiến răng, cả giận nói: "Vậy chúng ta đi đồn công an kiện nàng đi!"
Lâm Vĩ Kiện phản bác: "Kiện? Kiện nàng cái gì? Ngươi có bằng chứng sao? Người nói nàng cắp tiền, vậy bằng chứng đâu?"
Lưu Phượng bị hắn hỏi lại như vậy cũng ngẩn cả người.
Quách Xuân Lan càng nghe càng tức giận đến nỗi chửi rủa Tưởng Lan, bà đang nổi nóng nên lời nói cũng theo đó mà cảm thấy nặng nề.
Lâm Cẩm Vân nghe đến mấy từ chửi rủa khó nghe, ngực liền khó chịu, vội vàng cắt đứt lời mẹ mình trấn an nói: "Mẹ, ngươi đừng mắng, chớ lại đem mình mà chọc tức. Tiền mất còn có thể kiếm lại được, người nếu như vì chuyện này kích động mà sinh bệnh, nhị ca phải làm sao bây giờ?"
Quách Xuân Lan nghe con gái mình nói như vậy mới dừng lại, ngồi xuống ghế mà than thở.
Sau đó Lâm Cẩm Vân lại hướng mọi người mà hỏi họ: "Nàng nếu như muốn chạy thì đã chạy từ lâu rồi a, các người xem vì sao nàng phải chờ cho đến bây giờ mới mang theo tiền chạy mất?"
Mấy người đều lắc đầu.
Lâm Cẩm Vân thấy tất cả mọi người đều không giải đáp được, nhân cơ hội này liền nói ra bản thảo mà bản thân đã chuẩn bị tốt: "Các người ngẫm lại trước đó đã phát sinh chuyện gì? Theo ta suy đoán do bởi vì đêm hôm đó các ngươi sau lưng nàng cho nhị ca uống thuốc đó để rồi cưỡng bức nàng, nàng lúc đó ghi hận nhà chúng ta. Vừa lúc cánh sát tìm tới nhà nên nhân cơ hội này liền chạy."
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều xụ mặt không ai lên tiếng, bởi vì hiện tại suy đoán của cô là có khả năng lớn nhất.
Lâm Vĩ Kiện càng nghĩ càng thấy suy đoán của muội muội là đúng nhất, oán giận nói: "Các ngươi nha, thực sự là làm bậy. Hiện tại đem người ép chạy mất, chúng ta đi đâu tìm đây?"
Lâm Cẩm Vân nói tiếp: "Đó chính là lý do ta mới nói chuyện này khó giải quyết."
Quách Xuân Lan cúi thấp đầu, thất thần nhìn trên sàn nhà, tự lẩm bẩm: "Đi đâu tìm a. . . "
Lâm Cẩm Vân thấy cả nhà đều tin suy đoán của mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng áy náy, nhưng vẫn kiên quyết dụng tâm mà diễn.
Cô an ủi mẹ mình vài câu, liền dặn dò ba người sắp tới khoan hãy đi hỏi thăm tin tức của Tưởng Lan, miễn cho cảnh sát chú ý đến. Ba người cũng gật đầu nói phải.
Cuối cùng, cô đi vào phòng của Lâm Vĩ Khang.
Lâm Vĩ Khang nhìn thấy Lâm Cẩm Vân liền vui vẻ, lôi kéo cô muốn cùng nhau chơi.
Lâm Cẩm Vân bồi hắn chơi một lúc, đột nhiên hỏi hăn: "Ca, Tưởng Lan đi rồi, ngươi biết không?"
"Ừ. Nàng đi đâu?"
"Ta không biết. Ngươi. . . Sẽ nhớ nàng sao?"
"Ừ, nhớ."
Lâm Cẩm Vân nhất thời trầm mặc, một lát sau mới hướng hắn mở miệng hỏi: "Ngươi vì sao nhớ nàng?"
"Muốn ăn canh vịt nàng làm."
". . . "
"Còn có thịt kho tàu, cá và chè trôi nước mè vừng."
". . ."
"Nàng chơi trò chơi với ta cũng tốt, không có nàng ta tìm mẹ chơi, chỉ là mẹ chơi không hay bằng nàng."
"Ta sau này sẽ chơi cùng ngươi có được không? Canh vịt, thịt kho tàu, cá, bánh trôi, còn có các cái khác nàng nấu ta đều sẽ học sau đó làm cho ngươi ăn có được hay không?"
"Được được được."
"Kia nếu như nàng không trở lại nữa, ngươi sẽ đau buồn sao?"
Lâm Vĩ Khang ngây thơ nói: "Tại sao phải đau buồn?"
Lâm Cẩm Vân sửng sốt, lập tức cười nói: "Đúng vậy, tại sao phải đau buồn a, còn có ta, đại ca, đại tẩu và mẹ, chúng ta đều ở với ngươi. Chúng ta cùng chơi với ngươi."
"Còn có Đại hoàng nữa."
"Ha Ha, đúng, còn có đại hoàng. Chúng ta ngoéo tay."
"Ngoéo tay."
Lâm Cẩm Vân trong lòng bao phủ lo lắng giờ khắc này cuối cùng cũng tiên tan thành mây khói.
Hôm nay, cô cùng Lâm Vĩ Khang chơi thật lâu.