Chương 30: Tự Do.

Lâm Cẩm Vân cười nhìn Hứa Tiểu Phong rời đi, vừa quay đầu lại liền phát hiện Tưởng Lan đang nhìn chằm chằm chính mình, trên mặt thần sắc không vui cũng không buồn.

Lâm Cẩm Vân trong lòng lại thấp thỏm, vội vàng hướng Tưởng Lan nhận tội: "Xin lỗi, ta không nói trước với ngươi nên làm cho ngươi lo lắng. Ta sợ nếu như nói với ngươi, ngươi lại không muốn, dù sao cũng phải lừa gạt người nhà một lần. Cho nên, ta mới để cho bọn Hứa Tiểu Phong tập kích bất ngờ."

"Ngươi cùng hắn quan hệ rất tốt sao? Ngay cả chuyện trong nhà cũng nói cho hắn biết."

Lâm Cẩm Vân không nghĩ tới Tưởng Lan để ý tới vấn đề này, trong lòng liền thả lỏng, thuận miệng đáp: "Ừ, hắn tuy là người hi hi ha ha, nhưng thực ra là người rất tốt, bình thường cũng hay giúp đỡ ta. Hắn rất đáng tin, ngươi yên tâm. Hơn nữa ta cũng không đem toàn bộ chuyện trong nhà nói cho hắn biết, chỉ nói là ép hôn, giải cứu phụ nữ bị nguy."

Tưởng Lan trợn mắt liếc nhìn Lâm Cẩm Vân, "Các ngươi một chút cũng không giống bộ dạng giáo viên."

"Tình huống đặc biệt chỉ có thể dùng phương pháp bất thường. Hơn nữa Hứa Tiểu Phong vốn là không muốn làm giáo viên, hắn đầu óc linh động, luôn luôn muốn làm kinh doanh, nhưng gia đình hắn không đồng ý. Đúng là chôn vùi nhân tài a."

Tưởng Lan thấy trên mặt Lâm Cẩm Vân lộ ra thương tiếc, ngực không khỏi cảm thấy có chút chán ghét, liền muốn đã kích cô, "Chả trách, trên đường tới đây còn cố ý gài ta."

"Hắn nói gì với ngươi?"

"Hắn cố ý ở trước mặt ta nói về ngươi. Hắn biết rõ nội tình, còn cố ý dùng lời kích động ta. Người như thế này đáng tin sao?"

Lâm Cẩm Vân nghe xong liền vội vàng thu hồi khuôn mặt tươi cười, hỏi: "Hứa Tiểu Phong này thực sự là đáng giận, cư nhiên đem chuyện nghiêm túc này ra nói giỡn. Xin lỗi, hắn khẳng định là có đem ngươi hù dọa đi?"

Tưởng Lan thấy Lâm Cẩm Vân lại đang lo lắng cho mình, cảm giác đáng ghét trong lòng kia đột nhiên tiêu tan đi không ít, gật đầu nói: "Quên đi, hắn hẳn là cảm thấy buồn chán nên mới đem ta ra giải trí một chút."

"Ừ."" Lâm Cẩm Vân lại nhớ đến cái gì, vội vàng lôi kéo Tưởng Lan nói: "Ngươi bây giờ đi về nhà thu dọn đồ đạc, ta ở đây chờ ngươi. Ta dẫn ngươi đi Huyện Nhất Trung, trước đi ký túc xá ta ở tạm."

Tưởng Lan lại đột nhiên nắm chặt tay cô nói: "Cẩm Vân, bởi vì chuyện này, ngày hôm nay trong nhà cũng bị dọa không nhẹ. Nghĩ đến toàn bộ là bởi vì ta, xin lỗi. . . "

Lâm Cẩm Vân rất sợ Tưởng Lan bởi vì cảm thấy có lỗi mà rút lui, liền lôi kéo tay nàng: "Tưởng Lan, đều đã đi tới bước này, trước hết không cần nghĩ đến những thứ này được không? Ta biết ngươi trong lòng vẫn là do dự cùng mâu thuẫn, thế nhưng bây giờ ngươi rút lui, thậm chí muốn trở về làm con dâu thứ hai của Lâm gia, đó mới là ta có lỗi nhất. Ngươi muốn làm như vậy sao?"

Tưởng Lan thử hỏi nàng: "Nếu như. . . Ta thực sự làm như vậy thì sao?"

"Ta đây sẽ không bao giờ về nhà nữa."

Tưởng Lan nhìn ánh mắt kiên định chắc chắn của cô, cảm giác sợ hãi đột nhiên kéo đến.

Giờ khắc này, nàng mới biết mình có bao nhiêu sợ hãi nếu không còn gặp lại Lâm Cẩm Vân nữa.

Cảm giác Lâm Cẩm Vân hai tháng trước trốn tránh vẫn còn ở trong trí nhớ nàng, nàng thực sự không muốn sẽ lại phải chịu cảnh mỗi ngày đều ưu sầu nhớ thương cô một lần nào nữa.

Cuối cùng, nàng thỏa hiệp với nội tâm mình, sau đó nhìn về phía Lâm Cẩm Vân gật đầu nói: "Ta đi với ngươi."

----------------------------------------------

Lâm gia lúc này, bởi vì gọi điện thoại không tìm được Lâm Cẩm Vân, mọi người không thể làm gì khác hơn là ngồi lại bàn bạc với nhau để đưa ra một đối sách.

Quách Xuân Lan lúc này không có chủ ý, chỉ biết hỏi quyết định của con trai và con dâu.

Lưu Phương mở miệng trước: "Ngươi nói đến cùng là ai đi tố cáo đây?"

Lâm Vĩ Kiện mắng: "Người này cũng quá thất đức!"

Lưu Phượng suy nghĩ một chút, nói rằng: "Ngươi nghĩ có phải hay không là Cao Tư Tuệ a? Gần đây chúng ta cũng hay tiếp xúc với cô ấy."

"Nhưng tố cáo chuyện này cô ấy sẽ có được lợi gì chứ."

"Cũng đúng. Vậy là người nào?"

Quách Xuân Lan thấy hai người cứ không nói vấn đề chính, liền vội vàng cắt đứt suy nghĩ của hai người nói: "Được rồi! Đã là lúc nào rồi, trước tiên nghĩ biện pháp a, cảnh sát hiện tại nghi ngờ chúng ta buôn bán người, chuyện này phải cùng cảnh sát nói thế nào đây?"

Lâm Vĩ Kiện suy nghĩ một chút, buồn bực nói: "Đúng như lời Lưu Phượng nói, Tưởng Lan đúng là tự nguyện đến nhà chúng ta, tự nguyện cũng coi là phạm tội sao?"

Lưu Phượng ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên lại kêu lên: "Ôi! Mẹ của ta! Ngươi vừa nói chính là nàng tự bán mình, ngươi suy nghĩ một chút là nàng đến làm gì? Nàng là đến làm vợ Vĩ Khang, hơn nữa hai người không có giấy hôn thú, cái này không phải là. . ."

"Là cái gì?"

"Là. . . Mại da^ʍ. Một khi bị cảnh sát phát hiện, Vĩ Khang chính là chơi gái. . . "

"Nói bậy!" Quách Xuân Lan sợ hãi quát, vội vàng cắt đứt Lưu Phượng nói: "Vĩ Khang còn không có cùng nàng làm chuyện vợ chồng, ngươi nghĩ làm sao có thể phạm tội kia?"

Lưu Phượng bị bà quát ủy khuất nói: "Ta cũng là đang phân tích a."

Lời này lại làm Lâm Vĩ Kiện cảnh giác, hắn yên lặng thận trọng suy nghĩ, sau lưng nhất thời lạnh người, kéo Quách Xuân Lan nói rằng: "Mẹ, đêm đó còn có Cẩm Vân ở nhà, vọt vào đẩy Vĩ Khang ra, cản không cho làm chuyện hồ đồ kia, không thì Tưởng Lan đã bị bức hϊếp. Vạn nhất sau khi xảy ra sự việc Tưởng Lan lại thấy bất công mà đi báo cảnh sát, có thể báo với tội danh như Lưu Phượng nghĩ, dù sao Vĩ Khang và Tưởng Lan cũng không có giấy hôn thú."

Quách Xuân Lan bị nhi tử nói như vậy, liền ngẫm nghĩ, trong nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Vĩ Kiện, lòng nổi lên sợ hãi, tay cư nhiên cũng run lên theo, trong miệng lẩm bẩm nói: "Vậy bây giờ phải làm sao đây?"

Lưu Phượng thấy Quách Xuân Lan choáng váng, hơi tức giận nói: "Còn làm sao nữa, đi làm giấy kết hôn! Điều quan trọng lúc này không phải chỉ có tờ giấy kết hôn sao? Có chứng cứ, xem như là vợ chồng hợp pháp, cảnh sát cũng không có cách nào mà xen vào."

Quách Xuân Lan bừng tỉnh ngộ: "Đúng! Làm giấy kết hôn. Có chúng ai còn quản được chuyện chúng ta."

Chuyện bây giờ là phải đi tìm Tưởng Lan trước.

Quách Xuân Lan nghĩ như vậy liền vội vàng đứng người dậy, mới vừa đi được hai bước đã bị Lâm Vĩ Kiện kéo lại.

"Mẹ, ngươi đừng kích động, muốn đi tìm cũng đừng tìm lúc này, cảnh sát có lẽ lúc này đang ở nhà nàng a, ngươi cứ như vậy đi vào bị cảnh sát thấy lại khó mà giải thích."

Quách Xuân Lan vừa nghe đến hai chữ "Cảnh sát" sợ đến mức rút chân về, không thể làm gì khác hơn là nghe theo nhi tử, trước ở trong nhà đợi, đợi đến khi mặt trời xuống núi, mới cùng Lưu Phượng cùng nhau vội vàng đến thôn Viễn Tây. Lâm Vĩ Kiện bởi vì ở trong nhà trông Lâm Vĩ Khang nên không đi cùng.

Quách Xuân Lan đến Tưởng gia, lại chỉ thấy Tưởng phụ cùng Tưởng Uy đang dùng cơm, không có Tưởng Lan ở đây, nhưng vẫn trấn định hướng Tưởng phụ hỏi Tưởng Lan.

Tưởng phụ chỉ nói Tưởng Lan buổi trưa có trở về một chuyến, thu dọn đồ đạc liền đi, không nói là đi đâu.

Quách Xuân Lan nghe xong, trong lòng chớp mắt lạnh xuống.

Tưởng phụ thấy Quách Xuân Lan sắc mặt hoảng hốt khẩn trương, ngực khả nghi, vội vàng hỏi bà muốn tìm nữ nhi làm gì.

Đối mặt với câu hỏi của Tưởng phụ, Quách Xuân Lan càng cẩn thận, nghĩ ngợi việc này hay là trước khoang tiếc lộ ra. Bà tùy tiện tìm một cái lý do qua loa nói cho Tưởng phụ, sau đó cùng Lưu Phường trở về nhà.

Bà về nhà liền vọt lên lầu đi tìm hành lý Tưởng Lan, đem túi hành lý của Tưởng Lan mở ra lục soát, một phân tiền cũng không có, cả người lập tức như mất hồn, tê liệt ngã xuống giường Lâm Cẩm Vân.

--------------------------------------------------

Lâm Cẩm Vân mang theo Tưởng Lan cùng trở về trường học.

Cô vừa mới đến lầu ký túc xá, Trương đại gia liền lớn tiếng nói cô đi gọi điện lại cho người nhà.

Trương Đại Gia thấy phía sau cô còn có một người, liền nhiều chuyện hỏi thân phận của Tưởng Lan. Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác hơn là nói với hắn đây là biểu tỷ của cô, đến ở một thời gian.

Tưởng Lan theo Lâm Cẩm Vân đi tới phòng cuối lầu ba ký túc xá, vừa mở cửa liền tỉ mỉ quan sát gian phòng này.

Gian phòng có cấu trúc hình dáng kiểu chữ L viết hoa, đối diện cửa chính là hai cái bàn học màu nâu nhạt được đặt cạnh nhau, một cái gần như trống rỗng, cái còn lại chứa đầy sách vở và bảng chữ mẫu, còn có giấy, bút mực và một chồng chữ luyện viết đã viết xong. Bên cạnh bàn học là một tủ quần áo nhỏ màu nâu được dán chặt vào vách tường. Nhìn sang bên trái, là một chiếc giường đơn bằng gỗ, phía trên giường để chăn đệm, gối và hai ba cuốn tiểu thuyết. Giường đối diện là một . . .cái giường giống như cái đó nhưng trống rỗng, chỉ là từ nay trở đi sẽ không trông rỗng nữa.

Nhìn xa hơn một chút là ban công nhỏ cuối gian phòng, và bên kia là nhà vệ sinh nhỏ.

Tuy là một gian phòng ngủ không quá lớn, nhưng Tưởng Lan lại cảm thấy thực ấm áp. Trên bàn có sách Lâm Cẩm Vân xem qua, cửa tủ treo quần áo trên đó cũng có móc cái áo khoát của cô, trên bệ cửa sổ bày bàn chảy đánh răng và ly nước cũng là của cô. . . Ở đây khắp nơi đều có vết tích của Lâm Cẩm Vân

Lâm Cẩm Vân thấy Tưởng Lan đang đánh giá căn phòng này, cũng không quấy rầy nàng, chỉ lẳng lặng giúp nàng đem áo quần bỏ vào trong tủ quần áo. Cô nhìn tủ bị lấp đầy quần áo, trong lòng cũng tràn đầy vui sướиɠ.

Nhưng vẫn là thiếu thiếu, ra giường, chăn bông và gối, Tưởng Lan đi gấp, ngoại trừ áo quần ra, cái gì cũng không mang theo.

Lâm Cẩm Vân liền đề nghị đi ra ngoài, cô vốn muốn để cho Tưởng Lan nghỉ ngơi trên giường mình trước, còn mình thì đi ra ngoài mua, tiện thể đi xuống lầu gọi điện thoại về nhà.

Nhưng Tưởng Lan không muốn cô dùng tiền, nói cái gì cũng muốn cùng nhau đi theo, Lâm Cẩm Vân đành phải mang nàng đi cùng, tạm thời để việc gọi điện về nhà sau.

Hai người đi đến cửa hàng bách hóa mới phát hiện thì ra thứ mình cần mua rất nhiều. Vì vậy liền chọn lấy, đi dạo một chút, đi một chuyến cũng tốn không ít thời gian, hai người trở lại ký túc xá đem giường chiếu thu thập một phen, sau đó cũng vệ sinh ký túc xá một lần.

Lâm Cẩm Vân thấy đến giờ ăn cơm, cầm phiếu cơm mang theo Tưởng Lan đi đến căn tin.

Trên đường lại không khỏi gặp phải đồng sự, có một nam đồng sự hiếu kỳ nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp cùng khí chất hơn người của Tưởng Lan, lại đem ánh mắt hiếu kỳ quan sát nàng, rất muốn hỏi nhưng lại do dự.

Lâm Cẩm Vân đối với lần này nhức đầu không thôi, vừa nghĩ tới ánh mắt kia của nam đồng sự, tâm tình giống như bảo bối của mình bị người khác trộm nhìn nên khó chịu không thích.

Loại tâm trạng này mãi cho đến khi vào được căn tin mới giảm bớt, cô đối với thức ăn có một loại khao khác làm cho cô tạm thời vứt bỏ những phiền não này, lôi kéo Tưởng Lan tiếp cận cửa chờ gọi món ăn.

Có vị đại tỷ làm đồ ăn quen mặt cô khi thấy cô liền hét lớn nói: "Lâm lão sư, ngày hôm nay muốn ăn món gì a? Vẫn là bí đao với đậu hũ sao?"

"Không, ngày hôm nay ăn món này, cái này, còn có cái này, thêm một phần súp trứng."

Cô một hơi gọi các món, khiến vị đại tỷ kia thấy tò mò, vì vậy hỏi cô: "Ôi, hôm nay ngươi ăn thịt sao? Không ăn chay nữa sao?"

Lâm Cẩm Vân sợ nếu còn hàn huyên thêm nữa sẽ làm cho Tưởng Lan ở phía sau nghe được liền khoát khoát tay cướp lời nói: "Vừa mới phát lương, muốn ăn ngon một chút ha ha."

Vừa nói xong liền nhanh chóng bưng mâm đồ ăn đi đến phía trước tìm chỗ ngồi, cũng không biết Tưởng Lan đang đi phía sau cô như suy nghĩ cái gì đó mà nhìn cô chằm chằm.

Quả nhiên sau khi ngồi xuống, Tưởng Lan liền mở miệng hỏi: "Ngươi bình tường đều ăn các món chay sao?"

Lâm Cẩm Vân liền vội vàng phủ nhận: "Không có, lúc nãy đại tỷ kia là nói đùa, ta bình thường cũng hay ăn món mặn, chỉ là bởi vì ta sợ béo, nên ăn chay tương đối nhiều."

Tưởng Lan nhìn Lâm Cẩm Vân hai tháng này rõ ràng là gầy đi rất nhiều, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm nữa, chỉ yên lặng mà ăn cơm, thỉnh thoảng liền gắp khối thịt bỏ vào trong bát cô.

------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Cuối cùng cũng tự do, thật không dễ dàng.