Tình trạng của Lâm Vĩ Khang vẫn duy trì liên tục đến nửa đêm mới ổn định lại, ba mẹ con Quách Xuân Lan bị dày vò đến kiệt sức.
Ngày hôm sau ba người đều dậy trễ, qua tám giờ vẫn còn nằm ngủ.
Lâm Cẫm Vân cũng hết cách, huống hồ cô cũng lo lắng tình trạng của Lâm Vĩ Khang, vì vậy không thể làm gì khác hơn là phải gọi điện về trường học xin nghỉ nửa ngày để ở nhà. Cô buối sáng hỗ trợ Tưởng Lan làm điển tâm, kêu mấy người vẫn còn đang ngủ ra ăn sáng.
Ngoại trừ Lâm Vĩ Khang vẫn còn ở trong phòng ngủ, những người còn lại đều mệt mỏi mang theo đôi mắt ngái ngủ, ngồi vây quanh bàn ăn với tâm trạng ngẩn ngơ ủ rũ.
Bởi vì Lâm Cẩm Vân chỉ xin nghỉ làm nửa ngày, cho nên cô cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng tình huống đêm qua của Lâm Vĩ Khang.
Lưu Phượng ngay lập tức liếc nhìn Quách Xuân Lan, thấy bà không lên tiếng nên ngược lại nhìn về phía Lâm Cẩm Vân. Cô nhìn thấy cô em chồng lúc này mang khuôn mặt nghiêm túc, gương mặt này trước đây cô chưa từng gặp qua khiến cô bị dọa sợ, chỉ biết gục đầu xuống ăn cơm, không dám mở miệng.
Quách Xuân Lan thấy nữ nhi vẫn còn nhìn mình chằm chằm, tuy rằng chột dạ, nhưng vẫn là mở miệng đem chuyện xảy ra cơ bản nói ra một lần.
Tình huống giống như Lâm Cẩm Vân suy đoán.
Lưu Phượng cũng không biết từ đâu nghe nói có loại thuốc mà khiến nam giới ăn vào là có thể nghĩ tới muốn vợ mình, vì vậy đem chuyện đó đi nói lại với Quách Xuân Lan. Quách Xuân Lan đã lâu đều muốn có cháu trai đến phát điên rồi, nên khi nghe được Lưu Phượng nói xong liền quyết định nhờ người đi mua loại thuốc này cho Vĩ Khang dùng thử.
Sau khi Quách Xuân Lan nhờ người mua được thuốc, liền cố ý khi hai người Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan đi xem phim, một mình ở trong phòng cùng Lâm Vĩ Khang kể một đống chuyện sinh đẻ. Bà cũng không để ý Lâm Vĩ Khang nghe có hiểu hay không, cứ một mực ở bên cạnh lải nhải, sau đó còn cho hắn nhìn mấy bức ảnh Hồng Kong.
Lâm Vĩ Khang nghe xong với vẻ mặt mơ màng, bối rối mà nhớ kỹ chuyện nam nữ mà mẹ mình nói.
Vì vậy, Quách Xuân Lan thừa nhịp Tưởng Lan đi rửa mặt, liền nghiền nát thuốc thành bột cho vào ly sữa của Lâm Vĩ Khang. Lâm Vĩ Khang sau khi uống sữa trộn lẫn với thuốc xong, nhất thời cảm thấy cả người khô nóng, nhìn thấy Tưởng Lan vào đột nhiên liền nghĩ đến mẹ mình giao phó việc sinh đẻ, vì vậy hướng về phía Tưởng Lan muốn.
Lâm Cẩm Vân trong khi nghe kể lại toàn bộ quá trình đều trầm mặt, yêu cầu Quách Xuân Lan đưa hộp thuốc cho mình.
Quách Xuân Lan vào phòng lấy ra hộp thuốc giấu trong ngăn kéo đưa cho cô, Lâm Cẩm Vân cẩn thận nhìn những dòng chữ được ghi bằng tiếng anh trên hộp thuốc, xem xong liền nổi giận đùng đùng, đem hộp thuốc quăng ở trên bàn, nổi giận nói: "Các ngươi cũng không biết thuốc này là thuốc gì liền dám cho hắn ăn! Các ngươi quả thực. . . "
Lâm Cẩm Vân nổi giận mắng đến run người đến mức không thể nói được nữa.
Quách Xuân Lan thấy nữ nhi nổi giận như vậy cũng luống cuống theo, vội vàng hỏi cô: "Đây là thuốc gì?"
Lâm Cẩm Vân hướng về phiá mẹ mình nổi giận mắng: "Đây là thuốc của nước ngoài cho gia súc ăn!"
"Gì!" Quách Xuân Lan cả kinh cầm hộp thuốc, bóp ở trong tay mà nhìn chằm chằm, nhưng bà không thể hiểu được tiếng anh ghi trên bao bì, vì vậy bà nổi giận ném hộp thuốc về trước mặt Lưu Phượng, hướng cô gầm thét lên: "Đây không phải là loại thuốc kia sao? Ngươi thế nào lại mua thuốc dành cho thú trở về!"
Lưu Phượng sớm bị dọa đến mặt không còn chút máu, cô nhìn đôi mắt trừng lớn của Lâm Vĩ Kiện, liền nhanh chóng giải thích: "Ta làm sao biết là cho gia súc ăn! Ta chỉ nói thuốc dành cho việc kia, nên Cao Tư Tuệ nói với ta là loại thuốc này, ta lại nhìn không hiểu những chữ trên bao bì kia, nào biết được Tư Tuệ cư nhiên lại gạt ta."
Cô vừa dứt lời liền nghe "Thình thịch" một tiếng vang thật lớn, bàn bị Lâm Vĩ Kiện vỗ mạnh đến chấn động, sau đó hắn nổi giận mắng: "Cao Tư Tuệ nói các ngươi liền tin! Cô ấy chính là một nữ lưu manh, ở trong huyện câu kết làm chuyện xấu, ta đi giao hàng đều nhìn thấy mấy lần. Các ngươi quả thực xằng bậy!"
Lưu Phượng nhỏ giọng nói: "Thuốc này ở đây không có bán, là mẹ nói cô ấy tìm mua giúp."
"Mẹ lúc đó chẳng phải nghe ngươi nói có loại thuốc này xong mới động tâm sao. Nói cho cùng là ngươi ngu ngốc mới đưa ra chủ ý gây họa này. Lưu Phượng, ta cho ngươi biết, nếu Lâm Vĩ Khang tĩnh dậy mà có cái gì bất ổn, ngươi liền cút về nhà mẹ đẻ của ngươi đi."
Lưu Phượng nghe được Lâm Vĩ Kiện nói những lời này, lập tức ủy khuất mà bật khóc, oán hận Quách Xuân Lan và Lâm Vĩ Kiện, liền hướng trên lầu chạy đi.
Một lúc sau, cô vội vã xuống lầu mang theo một tay nải vội vả đi, hướng Lâm Vĩ Kiện buông lời: "Không cần chờ! Ta ngày hôm nay sẽ về nhà mẹ đẻ, miễn cho bị các ngươi nói ta mưu hại chú hai! Ngươi và mẹ ngươi còn có kẻ ngốc đó sống chung với nhau đi!"
Cô nói xong cũng giận dữ đi ra ngoài, lúc đi tới cửa thì lại đột nhiên vòng trở lại, ở trong tay nải móc ra một cái chìa khóa xe và mở khóa chiếc xe đạp Phượng Hoàng để trong sân, nhảy lên ngồi, cũng không quay đầu lại mà kỵ đi.
Quách Xuân Lan thấy Lưu Phượng kiên quyết đi, nhất thời cũng sợ hãi, quay đầu đánh giá sắc mặt của Lâm Vĩ Kiện, rụt rè hỏi: "Vĩ Kiện, ngươi không đuổi theo nàng sao? Ta thấy nàng lúc này rất kiên quyết, lỡ như nàng không trở lại thì sao?"
"A, có người phụ nữ nào quyết tâm nói không trở về nhà chồng lại chỉ mang theo một tay nải cùng chiếc xe đạp chứ? Ta rất hiểu nàng, mấy ngày nữa nàng sẽ trở lại thôi." Hắn nói xong lại nhìn Quách Xuân Lan, nói rằng: "Mẹ, lúc này Lưu Phượng không có ở đây, có mấy lời ta nói thẳng. Vĩ Khang tình huống đặc biệt, biết ngươi nóng lòng muốn ôm cháu nhưng không nên làm ra chuyện xằng bậy như này, Cao Tư Tuệ là người như thế nào ngươi biết rõ còn tin. Ngươi xem ngươi làm chuyện này, A Vân ngày hôm nay vốn là trở lại trường, lại vì chuyện này mà xin nghỉ để ở nhà, làm trễ nãi công việc của nàng, mẹ ngươi xem lại một chút đi."
Hắn thấy Quách Xuân Lan bị chính mình nói liền đỏ mặt, nghĩ đến dù sao Tưởng Lan vẫn còn ở bên cạnh nhìn, vì chú ý đến mặt mũi cho mẹ mình liền cũng không nói thêm gì nữa, thở dài, lưu lại một câu "Các ngươi trông Vĩ Khang đi, ta đi trại vịt làm việc" liền đi ra cửa.
Quách Xuân Lan thấy nhi tử đi ra cửa, liền nhìn sắc mặt của Lâm Cẩm Vân, sợ cô lại tiếp tục khiển trách mình, nên nhanh chóng cũng muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Lâm Cẩm Vân nhanh mắt lanh mồm mà gọi lại.
"Mẹ, ta có lời muốn nói với ngươi." Cô nói xong liền quay đầu về phía Tưởng Lan nói rằng: "Ngươi trước lên lầu đi, tối hôm qua ngươi cũng không có ngủ, đi ngủ một giấc đi."
Tưởng Lan chần chờ nhìn về phía Lâm Cẩm Vân, hy vọng từ trong ánh mắt cô có thể đọc được một chút gì đó.
Nhưng Lâm Cẩm Vân chỉ hướng nàng khẽ gật đầu một cái liền dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng "yên tâm".
Tưởng Lan không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đi lên lầu, trong lòng lại lo lắng, mới đi quá góc cầu thang liền len lén núp ở sau tường, nghe trộm hai mẹ con nói chuyện trong phòng khách.
"Mẹ, ở đây không có người ngoài. Ta nghĩ nên nói với ngươi về chuyện của nhị ca."
"Ngươi nói."
"Mẹ, ngươi tìm vợ cho nhị ca là vì cái gì?"
"Đương nhiên là để có ngươi chiếu cố anh ngươi, mẹ cuối cùng vẫn là ra đi trước các ngươi, đại ca ngươi thì có gia đình của mình, ngươi cũng phải lập gia đình, mẹ nếu như không còn sống, chả phải để lại một mình nhị ca ngươi lẻ loi sao? Ta có thể không lo lắng về điều đó sao?"
"Ngay cả khi đại ca lập gia đình, còn ta thì xuất giá, không phải ba chúng ta vẫn là huynh đệ tỷ muội sao? Lẽ nào sẽ mặc kệ nhị ca sao? Lẽ nào sẽ xem hắn là người ngoài sao?"
"A Vân, ngươi còn trẻ, chuyện nhân sinh ngươi chưa đi được bao xa. Mà ta thì đã đi gần hết a, có câu châm ngôn như này: "Gió thoảng bên tai thổi tan máu mủ ruột thịt", ngươi hiểu được là ý gì không? Ngươi biết có bao nhiêu chị em dâu không hòa hợp làm cho huynh đệ liều mạng, lại có bao nhiêu mẹ chồng nàng dâu tranh chấp, bất hòa khiến cho mẹ con phải tách ra ở riêng, đến khi già yếu lại không ai tới thăm?"
"Mẹ, ngươi nói những lời này ta đều hiểu. Ngươi nói huynh đệ thủ túc không đáng tin cậy, lẽ nào với người ngoài thì đáng tin cậy sao? Trên đời này huynh đệ bất hòa rất nhiều, nhưng phu thê bất hòa dẫn đến trở thành kẻ thù của nhau lẽ nào không có sao? Nếu như ta và đại ca đều sẽ thay lòng đổi dạ, lẽ nào Tưởng Lan chắc chắn sẽ không thay đổi lòng dạ?"
Quách Xuân Lan nghe xong lời này liền nghẹn lời, nhưng bà lại không muốn mất mặt hay tỏ ra yếu thế trước mặt nữ nhi, im lặng một hồi liền vội vàng cãi lại: "Cho nên ta mới trông mong nhị ca ngươi có đứa con a! Nhị ca ngươi có cốt nhục của chính mình, cho dù hắn có như thế nào thì đứa con cũng có thể chăm sóc hắn."
"Mẹ, ngươi muốn có cháu để làm gì? Lẽ nào để sau này bọn họ chiếu cố nhị ca sao?"
"Nuôi dạy con cái, sau này để chúng hiếu thuận với cha mẹ là điều đương nhiên, ta nghĩ như vậy có gì sai?"
"Nhưng ngươi cũng vừa mới nói, gió thoảng bên tai thổi tan cốt nhục máu mủ, mẹ chồng nàng dâu tranh chấp bất hoà có thể dẫn đến ra ở riêng, ngươi có thể bảo đảm con cái của nhị ca cũng có thể toàn tâm toàn ý mà đi chiếu cố hắn sống đến hết quảng đời còn lại sao? Hơn nữa, tình cảm là thứ đến từ hai phía, nhị ca ngay cả năng lực tự chiếu cố chính mình còn không có, hắn thế nào có thể nuôi hài tử? Mà hắn không nuôi hài tử, hài tử có thế cùng hắn thân thuộc sao?"
Quách Xuân Lan vừa nghe, nóng nảy, vỗ mặt bàn hỏi Lâm Cẩm Vân, "Nếu nói như ngươi, vậy nhị ca ngươi có đúng hay không đáng đời phải chịu kiếp lẻ loi một mình cả đời?"
"Mẹ, ta không có ý này, ta cũng yêu thương nhị ca, nên mới nói ra những lời này. Ta ngày hôm nay trước mặt người xin thề, ta đời này không lấy chồng. Ngươi để Tưởng Lan đi đi, ta tới chiếu cố nhị ca, ta nuôi hắn cả đời, ta chăm sóc cho hắn cho đến lúc lâm chung."
"Ngươi nói cái. . . "
"Không thể!"
Quách Xuân Lan đang nói thì bị một tiếng hô cắt đứt lời bà, sau đó chợt nghe được một trận âm thanh dồn dập chạy xuống lầu, bà xoay người, thấy Tưởng Lan đang đứng ở cầu thang vẻ mặt vội vàng.
"Ngươi thế nào. . . "
"Mẹ, Cẩm Vân nàng nói bậy, đừng cho là thật."
"Ta đều không phải là nói bậy."
Tưởng Lan đột nhiên hướng Lâm Cẩm Vân nổi giận nói: "Ngươi câm miệng!"
Sau tiếng quát này, Quách Xuân Lan và Lâm Cẩm Vân đều cả kinh.
Đây là lần đầu tiên hai người thấy được Tưởng Lan nổi giận.
Lâm Cẩm Vân còn chưa lấy lại được tinh thần, liền phát hiện tay được người khác nắm lấy, Tưởng Lan đã lướt qua Quách Xuân Lan lôi cô đi lên lầu, "Ăn nói điên khùng, đi lên lầu nghỉ ngơi cho ta."
Lâm Cẩm Vân muốn tránh thoát, lại phát hiện Tưởng Lan sức lực lớn đến dọa người, chỉ dám để nàng lôi kéo mình đi về phía trước.
Cô yếu thế hơn Tưởng Lan nên không thể chống lại được chỉ có thể dựa vào miệng mà phản đối: "Tưởng Lan, ngươi buông ra."
"Vĩ Khang còn chưa có tỉnh, không biết hắn còn có chuyện gì không. Ngươi còn rãnh rỗi ở đây nói năng nói cuội với mẹ. Ngươi không đi làm sao?"
Lời nói của Tưởng Lan vốn là ba phần muốn khuyên Lâm Cẩm Vân, bảy phần là nhắc nhở Quách Xuân Lan.
Quả nhiên, Quách Xuân Lan vừa nghe lời này cũng vội vàng đẩy Lâm Cẩm Vân nói: "Phải, ta hiện tại không muốn nghe những lời của ngươi. Ngươi mau lên lầu thu dọn đồ đạc, hiện tại lập tức trở về trường học cho ta. Chuyện của anh ngươi ta có phương pháp, không cần ngươi dạy."
---------------------------------
Editor: Chúc các chị em phụ nữ ngày 8/3 luôn luôn mạnh khỏe, tươi trẻ và hạnh phúc!!!!