Chương 28

Chap 28: Ngày 24/10 Về quê xem mắt

Trưa 23/10 Mệnh lệnh của "mẫu hậu" làm em điên cả đầu, lằng nhằng mãi cũng phải nghe thôi, mẹ đã quyết vậy mà :sosad: thôi thì cứ lết xác về đã tính sau. Em xuống trình bày vấn đề với sếp, kiểu như nhà có chuyện xin về ít hôm. Sếp tỏ ra bực mình, cũng phải vì em nghĩ nhiều lắm lắm rồi, không khéo có khi lần này bị đuổi. Lèo nhèo năn nỉ sếp mãi cũng được cho nghỉ với điều kiện sáng chủ nhật phải có mặt để phụ tổ chức event của công ty, cái đại hội hằng năm cho khách hàng gì gì ấy. Vậy là em đặt luôn chuyến bay sớm mai đi.

Chiều đi làm về thì em loanh quanh siêu thị, chủ yếu là đi dạo cho nó mát, còn cả ngắm gái nữa ợ :sεメy: lòng vòng thì cũng mua mấy thứ, chủ yếu là mì gói, xúc xích với mấy đồ để ăn thôi ợ. Đến khi ra về thì thấy em V đi vào, hờ cũng phãi, siêu thị gần nhà mà :D Vưa thấy em, em nó gọi liền:

- Ủa anh Đ, anh cũng đi siêu thị hả, sao ko rủ em? – Ớ ớ, mắc gì rủ em @@

- Ờ anh tiện đường về ghé qua luôn ấy mà, giờ xong mất rồi, biết em cũng cần đi siêu thị thì rủ đi cho vui rồi ^^

- Oh, vậy thôi em vào đã

- Ok bye e.

Xong em về nhà, lăn lộn mãi, cũng hết ngày. Sáng em về sớm, hành lý có mỗi cái ba lô, về nhà mà, em chẳng chuẩn bị nhiều làm gì :D Dù sao về nhà sau gần năm trời xa cách thì cũng thật tuyệt.

À quên nói, quê nội em ở Huế nhé, quê ngoại ở Quảng Bình, ba mẹ em trước cũng từng sinh sống ở Sài Gòn, sau về quê lại. Em bay về tới nhà mất tầm tiếng, đi xe về nhà xong thì cũng tầm tầm 10h, vừa bước vào cửa em gọi ngay:

- Thưa Ba, mẹ, con mới về.

- Ơ, thằng Đ, về sao không báo mẹ ra rước con? Lai mẹ xem cái nào – mẹ ôm lấy em nghẹt cả thở

- Dạ, con đặt vé bay sớm luôn, con tự về nhà được mà, báo ba mẹ chi cho mắc công ba mẹ ra nữa.

- Mệt không con, không mang đồ gì về à? Sao có mỗi cái ba lô thế này?

- Dạ không, con về 2 ngày chứ mấy, mặc đồ ở nhà cũng được mà mẹ.

- Ơ, 2 ngày... tức là chủ nhật là vào lại rồi à?

- Dạ, con bay sáng chủ nhật để còn làm việc. Mà ba đâu mẹ?

- Ba đi ra cửa hàng kiểm hàng rồi, thôi vào nghỉ đi con - mẹ em có vẻ không vui, hic, lâu rồi mời gặp em mà chỉ ở đc có 2 ngày - vậy để mẹ hẹn bác Hùng cho 2 đứa mai gặp mặt. Sau này con bé Út nó cũng vào Sài Gòn làm cho chỗ chú tư mày để làm việc rồi, khi ấy từ từ thân nhau cũng được :oh:

- Cái... cái gì vậy mẹ - Quái, thế là em nó cũng lên Sài Gòn á :surrender:

- Cái thằng, có gì mà ngạc nhiên vậy?

- Không ạ... mà sao mẹ nói cứ như con với em nó chuyện đã rồi vậy?

- Thì thế còn gì.

- Ơ, con đã gặp em nó đâu.

- Mày gặp nó trước khi đi du học hoài đấy thôi.

- Ý con là đi về ấy, mấy năm rồi, có nt trò chuyên gì đâu, biết thế nào mẹ :sweat:

- Ừ thôi gặp là biết, vào mà tắm rửa thay đồ đi đã.

Ax ax, chuyện này quả thật đang đi... Quá nhanh và quá nguy hiểm :sweat: Em có cảm tưởng mình đang làm nam chính trong Fast and furious :ops:

Dù sao thì cả chiều hôm đó em thật sự vui, lâu lắm mới về găp mọi người trong xóm, đặc biệt là đám nhóc em út, em họ hoặc anh họ thậm chí là... chú họ, rồi cả hàng xóm, mười mấy đứa, trước em hay chơi với tụi nó thân lắm, từ bắt tuổi đến nhỏ hơn vài tuổi. Cả chiều đi chào xóm làng, bà con rồi đi chơi với nguyên đám nhóc vui cực.

Mà lúc đang đi qua nhà họ hàng chơi thì gặp thằng Đẹt, em họ em nhưng bằng tuổi. Nó nói với em về con bé Út:

- Anh Đ, nghe nói bác đang làm mai cho anh con bé Út hả?

- Ừ, anh đang điên đầu đây, tự nhiên mai mối, khổ anh mày quá

- Ầy, sướиɠ thế còn gì – nó cười đểu em :canny:

- Sướиɠ con mắt mày, anh đi làm đủ khổ rồi, giờ gánh thêm vụ này khó xử chết đc

- Dạ, mà em nói cái này, bé Út nó về chưa lâu, nhưng em thấy nó đổi tính lắm, không còn hiền và ít nói như xưa, bữa còn hỏi, rủ em đi vũ trường, em nói chả biết cái nào vì nào giờ em có đi đâu, mà con bé giờ tiêu tiền kinh lắm, cũng dạn nữa.

- Ờ, hic, qua tây du học mà nhóc, phải thế cũng bình thường mà

- Ờ, chỉ có điều em chả biết nó có hư không nữa, chứ thấy kiểu đó thì...

- Vớ vẫn, khỏi lo đi ku.

Nói vậy chứ em nghe mùi cũng hơi lạ lạ rồi ợ. Rồi chiều chiều em đã qua nhà bác Hùng (mấy đoạn hội thoại em thuật theo nói bình thường và bỏ hoặc chỉnh sửa mấy phần từ địa phương cho các thým dễ đọc nhé):

- Thưa bác con mới tới.

- Ủa, thằng Đ, về khi nào vậy con?

- Dạ con vừa về lúc trưa ạ.

- Chà, dạo này đẹp trai phong độ hẳn ra con, đi làm rồi có khác.

- Dạ, bác cứ chọc con, con vẫn vậy mà :D

- Ủa Đ, con mới qua hả? – Bác gái từ sau nhà ra.

- Dạ, còn vừa về nên qua thăm 2 bác xíu ạ.

- Ờ, ngồi chơi, để bác kêu con bé Út ra.

Ngồi chém gió với bác Hùng 1 lúc thì con bé út ra, má ơi, đi tây về khác quá, trắng tươi, có cao hơn chút thì phải, mặt mũi nhìn chững chạc hơn, ăn mặc thoáng hẳn ra, xưa em nó toàn mặc đồ kín bưng, giờ thì quần jean đùi ngắn có khúc, áo thun thoáng trễ cổ, tự nhiên nhớ tới lời thằng Đẹt nói lúc nảy.

- Dạ anh Đ mới qua chơi

- Ờ chào em.

- Đấy con xem – bác gái nói – đi du học về, ăn mặc thế đó, 2 bác la bữa chừ la mãi mà không đổi, giờ học đâu mà cứng đầu ghê lắm – bác nói vậy chứ bác thương con bé lắm, chắc la vài câu thôi à, em rành lắm :D

- Con thấy cũng đẹp mà bác, em nó cao, mặc vầy mới đẹp, con gái trên Sài Gòn mặc đồ cũng y vầy đó bác – em cười hề hề

- Đó mẹ thấy chưa? Ảnh cũng khen con kìa – em nó cười tít mắt, trông cũng khá con duyên.

Giờ nhìn kỹ hơn thi mặt em nó gọi là có nét chứ không xinh, dáng được, khá chuẩn, nếu dễ hình dung thì thua C, V, H về mặt nhưng hơn đứt 3 em ấy về dáng :sweat:

- Thôi sẵn đây bác kêu mẹ con qua bàn chuyện 2 đứa luôn – bác gái kêu

- Ơ bác... – em ngơ ngác, em chưa chuẩn bĩ gì hết mà :sosad:

Mà nhìn bé Út có vẻ cũng không vui ợ :sweat: