"Lâm Băng, tôi còn làm việc. Nhóc ra ngoài đóng cửa lại đi!".
Lâm Băng bỗng thấy vô cùng oan ức. Tại sao giận cô chứ?
"Chú... Nhưng mà em... Sao chú giận em vậy?".
Cô không can tâm. Cái miệng nhỏ xíu chu lên. Hai mắt trong chốc lát đã ướt đẫm.
Cô còn chưa kịp hiểu tại sao sự lạnh nhạt của chú đối với cô khó chịu ra như vậy?
Lâm Băng đã quen với sự ruồng rẫy của mọi người. Cả thế giới này đều ghét bỏ cô, nhưng chưa từng có ai khiến trái tim cô nhói lên như thế. Hệt như có cây kim chọc vào tiết vậy.
"Ra ngoài!".
Nhϊếp Nghi đập mạnh bàn, đứng dậy, dùng ngữ khí dữ tợn nhất để đuổi Lâm Băng đi.
Cô ngây ra, mất hồn. Giữa l*иg ngực co rút. Nửa thân trên đau đến tê tái.
"Chú Nhϊếp Nghi thật xấu xa!" - Cô hét cũng đâu có thua anh.
Cánh cửa phòng làm việc của Nhϊếp Nghi bị đá bật ra, đập mạnh vào tường. Kèm theo tiếng khóc oà của trẻ nhỏ khiến ai nấy đều chấn kinh.
Lâm Băng vừa khóc vừa chạy như bay ra ngoài. Lâm Trung đứng dậy chạy đuổi theo. Ai nấy đều hốt hoảng.
"Biết là Nhϊếp Nghi tàn nhẫn... Nhưng cô bé đó cũng thật đáng thương" - Dương Uy không kiềm được thở dài, băn khoăn - "Cậu ta thực sự không nhẹ tay được chút ư?".
Lúc này thì Nhϊếp Nghi từ bên trong phòng đi ra. Ai nấy đang định há miệng thì vội ngậm lại. Thông tin bên trên cho biết Nhϊếp Nghi sắp được thăng chức lên làm đồn phó. Bọn họ tốt nhất đừng dây vào. Thế nên hiện tại anh mới có phòng làm việc riêng.
Anh lãnh đạm đi ra ngoài. Chính Lan thấy không khí không ổn, cố tình tìm cách hoá giải.
"Bánh ăn ngon không?".
Nhϊếp Nghi nhấc mày. Còn dám hỏi ư? Đúng là không sợ mất mặt.
"Ừ. Ngon" - Anh nhất thời chỉ có thể giả bộ như thế.
"Bị Lâm Băng nhúng nước rồi. Còn có thể ngon sao?" - Lâm Huy vẫn còn đang ngồi đấy, chính mắt đã trông thấy tất cả - "Cảnh sát Nhϊếp Nghi, anh có nhận ra anh đang dung túng cho tội phạm không?".