Có vài người thở dài. Ây, tuổi trẻ vừa nhiệt huyết, vừa cứng đầu.
"Nhưng tôi không có thích nhóc!".
Trái tim của Lâm Băng thoáng vụn vỡ. Cô vẫn can trường nói.
"Không sao, thời gian còn dài. Em sẽ làm cho chú thích em!".
Nhϊếp Nghi thật sự chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.
Làm thế nào... mà một cảnh sát uy dũng như anh lại bị một con nhóc mới 12 tuổi mặc sức tán tỉnh, theo đuổi vậy chứ? Thật mất mặt.
"Băng à, chú Nhϊếp Nghi còn phải đi làm việc, còn có rất nhiều vụ án cần phải giải quyết, còn có rất nhiều nạn nhân giống như em cần được chú Nghi giúp. Em cứ ôm thế làm sao chú ấy đi được".
Lâm Băng có chút lung lay. Hai tay hơi lỏng ra. Chỉ chờ có thế, Nhϊếp Nghi đẩy đầu cô ra, chạy mất tăm. Mặt cô bé phút chốc tiu nghỉu.
Chính Lan thấy vậy lại mủi lòng, lựa lời khuyên bảo.
"Bé Băng, chú Nghi không thích ai làm phiền chú vậy đâu. Lại đây!".
Chính Lan lôi từ dưới chân bàn lên một hộp bánh.
"Thế này. Chị có làm một mẻ bánh cho mọi người cùng ăn. Hay em mang một phần sang cho Nhϊếp Nghi nhé! Nhớ đừng làm phiền".
Tâm trạng của Lâm Băng vì chuyện của Nhϊếp Nghi mà cứ lên lên xuống xuống.
"Dạ được ạ!".
Chính Lan đi vòng qua bàn, phát cho từng nhân viên cảnh sát trong đồn trước. Trong cái hộp giấy dẹt màu vàng của chị ấy là những chiếc bánh donut vàng ươm, thơm phức. Mùi bánh nướng bốc lên thơm ngào ngạt khắp nơi.
Chị ấy còn đem cho cô, Lâm Trung và Lâm Huy. Mỗi đứa một cái. Bánh rất xốp và mềm. Lớp kem ở trên còn chảy và thanh ngọt vừa đủ. Quả là rất ngon.
Căn đồn nhỏ lại xôn xao những tiếng ca ngợi.
"Ai lấy được Chính Lan nhà chúng ta thật là có phúc".
Lâm Băng ngước lên nhìn Chính Lan. Lòng vừa có ngưỡng mộ, vừa có đố kị.
Chính Lan mỉm cười, đưa một cái bánh đến tay cho Lâm Băng.
"Phòng của Nhϊếp Nghi nằm ở bên phải cuối dãy. Em giúp chị mang vào nhé!".
Lâm Băng cầm lấy cái bánh. Không hiểu vì sao, lại giở ra một loại tính khí trẻ con. Lúc đi ngang qua vòi nước, nhân lúc không ai thấy, Lâm Băng đã đem cái bánh kia đi nhúng nước.
Phút chốc trên tay cô là một mảnh nhão nhẹt. Lâm Băng gõ cửa phòng, đem vào trong cho Nhϊếp Nghi. Anh ngẩng đầu thì thấy cô.
"Lại muốn gì nữa đây?".
"Chị Chính Lan bảo em đưa bánh vào cho anh!".
"Để đó đi!".
Miếng bánh nhão nhẹt được gói giấy, trào ra nước ướt sũng, bủn đến không dám nhìn. Đầu mày Nhϊếp Nghi chau lại. Tay nghề thế này mà Chính Lan dám đưa vào ư?