Nhϊếp Nghi muốn dùng tay còn lại để đẩy cô ra thì đã bị Lâm Trung chặn lại.
"Anh đừng mạnh tay với em ấy quá. Mấy cái xương sườn của em ấy còn chưa khỏi hẳn đâu".
Nhϊếp Nghi nhe răng. Thế nào mà còn thêm một tên oắt nhà họ Lâm.
Trong phút chốc, trái phải của Nhϊếp Nghi đều bị vây khốn. Một bên là Lâm Huy đang vùng vằng, cậu ta vừa thấy Lâm Băng đến gần càng nổi điên muốn đánh, mà Lâm Băng thì ôm khư khư lấy hông anh. Anh còn không biết thế nào là nhẹ tay với một đứa bé.
Nhϊếp Nghi vừa quay người thì trông thấy cả một dàn cảnh sát đang đứng hóng chuyện vui của mình.
"Không có việc gì làm hả?".
Bực bội, anh quát, tay xách nách mang đem hai đứa nhóc vào đồn.
Lâm Huy bị anh xử trước, còng khoá lại vào một cái cạnh bàn. Lâm Băng thì... anh xoa xoa đầu, hỏi.
"Sao nhóc đến đây?".
"Tại chú không đến thăm em!" - Lâm Băng phụng phịu, tựa hồ như đang làm nũng.
Nhϊếp Nghi liếc Lâm Trung với đôi mắt: Cậu thật sự cứ để mặc em cậu thế này hả?
Lâm Trung hết cách nhún vai.
Nhϊếp Nghi lại đưa đôi mắt qua cầu cứu Chính Lan. Thực ra tại sao Nhϊếp Nghi luôn khó chịu và tỏ ra cục cằn như thế? Chính là vì anh muốn gϊếŧ chết sự cứng đầu ngay khi nó còn ở trong máu. Anh sợ nhất là những người dây dưa, đeo bám, làm phiền.
Chính Lan vội vàng đi tới, kéo kéo tay bé Băng nài nỉ.
"Hay em chơi với chị nhé. Chị em mình cùng chơi với nhau...".
Lâm Băng tàn nhẫn, mím môi nói.
"Nhưng em không thích chơi với chị. Em thích chú!".
Đây là một câu khẳng định.
Lâm Băng nói rất rõ ràng và rành mạch. Không ai trong đồn mà không nghe thấy. Không khí lắng động, còn mỗi tiếng xào xạc của cánh quạt đang chạy thôi.
Ở đây có mỗi Lâm Trung là vẫn điềm đạm, thong thả đi rót nước, ngồi trên băng ghế chờ uống trà, như không phải chuyện của mình.
Nhϊếp Nghi ngượng chín mặt. Không phải vì những gì cô vừa nói mà vì ánh mắt táy máy đang dồn về phía mình. Mấy năm này vào đồn, thanh danh của anh luôn rất tốt. Hơn nữa, tính khí lạnh lùng, cao ngạo luôn bảo vệ anh khỏi khuôn khổ bát quái của mọi người.
Giờ chính Nhϊếp Nghi đang trở thành trung tâm bát quái.
Chính Lan rất muốn giải vây.
"Ngốc! Em còn nhỏ thế này. Sao đã biết thế nào là thích chứ?".
"Em biết! Em biết!" - Thực ra, Lâm Băng cũng rất gan dạ. Những lúc theo đuổi những thứ cô thích, cô chưa từng chùn bước - "Em thích chú, rất thích rất thích chú. Em muốn được bên cạnh chú mãi mãi!".