Chương 24

"Đừng lo, bé con. Còn có anh. Anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt".

Lâm Trung tìm trên giường mình con thú nhồi bông hay chơi từ nhỏ, đưa đến nôi cho Lâm Băng. Con bé mở đôi mắt ngây ngốc tròn xoe ra nhìn anh, mỉm cười ngờ nghệch, hai tay mũm mĩm trắng mềm như cục bột, quắp lấy con thú. Đầu Lâm Băng lúc ấy còn chưa có tóc. Biểu cảm trên gương mặt bầu bĩnh ấy dễ thương, khoái chí vô cùng. Hai tay cứ không ngừng quào lên thể hiện sự thích thú.

Hai anh em nhà họ Lâm cứ thế nương tựa nhau mà sống, thậm chí cho tới giờ phút này. Lâm Băng làm dịu vết thương gia đình trong lòng anh, còn Lâm Trung là điểm tựa, người thân duy nhất trong lòng cô.

"Em cứ nhất định phải đến đây à?".

Lâm Trung lo lắng.

Lâm Băng chỉ vừa mới xuất viện. Bác sĩ còn cẩn thận dặn dò. Không được vận động mạnh.

Lâm Trung tuy có tò mò Nhϊếp Nghi kia là ai, nhưng chưa đến mức phải hi sinh sức khoẻ của Lâm Băng.

Biến cố gia đình càng khiến Lâm Trung có vẻ đáng tin và trưởng thành của một người đàn ông đích thực, mặc dù anh chỉ mới 18 tuổi.

"A! Chú Nhϊếp Nghi kìa!".

Lâm Băng reo lên, mạnh mẽ đẩy cửa chạy theo bóng người kia. Rồi bước chân chầm chậm khựng lại, đi lùi.

Cô đã thấy cái gì?

Lâm Trung vừa đóng cửa xe, chạy theo, bàng hoàng trông thấy Lâm Huy đang đứng cách đó không xa. Gương mặt đầy tà khí. Trong ánh mắt còn có một loại sát khí không có cách nào đè nén được.

Hắn xoay người, không biết kiếm đâu ra một cây sắt dài. Như thế càng khiến người ta khϊếp đảm. Lâm Trung và Lâm Băng ngây ra như phỗng, hoàn toàn thảng thốt, không kịp phản ứng. Mắt cứ dán chặt lấy hình ảnh Lâm Huy lăm lăm cây thép dài, gỉ đỏ, hung hăng đi tới.

"Mày dám hại mẹ tao!".

Cây thép kia vừa vung lên, xẻ ánh dương làm đôi thì tay Lâm Huy bị bẻ ngược về phía sau, cái cây rơi leng keng xuống đất.

So với hắn, bóng hình to lớn của người đàn ông phía sau càng khiến người ta hãi hùng hơn. Nhϊếp Nghi sừng sững. Anh hạ bệ hắn nhẹ nhàng như không dùng sức. Lâm Huy không nhịn được la lên oai oái, vùng vẫy sao cũng không thoát được.

"Cậu có biết ở đây là đâu không mà dám manh động vậy hả?" - Anh kéo tay hắn khiến cả tấm lưng của Lâm Huy cong oặt về phía sau - "Muốn vào tù chung với mẹ lắm rồi có phải không?".

"Chú!".

Lâm Băng mừng không nghĩ được gì, chạy lại ôm chặt lấy eo của anh.

Chung quanh còn có bao nhiêu người. Ai cũng thấy đỏ mặt thay. Mười hai tuổi, vẫn còn là một cô bé. Bé gái bây giờ thật bạo gan. Cứ vậy mà đã bị Nhϊếp Nghi quy phục rồi.