Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghĩ Mọi Cách Chiếm Em Mỗi Ngày

Chương 64

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liễu Dục sau khi thấy cô , điều đầu tiên hắn làm là ôm lấy cô sau đó là gặm cắn một hồi, môi trên môi dưới bị cắn xé, hai cánh môi bị cắn đến chảy máu, cô đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, hướng trên mặt hắn cào một phát, khuôn mặt tuấn tú lại lần nữa chịu nổi khổ hủy dung, một đường móng tay phá lệ rõ ràng.

"Ai cho em chạy tới đây đi học, đây là trừng phạt,trừng phạt em không nghe lời!"

"Tôi trừng phạt đại gia cậu!"

"Gia chính là đại gia!"

Cô thở hổn hển ủy khuất, hai mắt ướt dầm dề tức giận trừng mắt nhìn hắn, cố tình trên môi còn mang theo vết máu, phá lệ yêu diễm.

Liễu Dục cắn cắn môi, lạnh giọng một hừ.

"Sai rồi."

"Sai như thế nào?"

"Không biết."

"Cẩu không đổi được tính ăn phân."

Liễu Dục nhìn cô một cái, đột nhiên vòng đến phía sau cô , đẩy xe lăn nhanh chóng đi về phía trước .

"Cậu làm gì vậy!"

Hắn chạy quá nhanh, phong cảnh chung quanh đều thoán động cực nhanh theo , gió đập thẳng vào mặt,tâm Vệ Duy Nhất sinh ra bất an, không chờ cô nghĩ sâu xa hơn phía dưới đã vướng cục đá vướng, xe lăn trực tiếp ngã xuống phía trước, cô sợ tới mức vội vàng dùng đôi tay che đậy đầu phòng bị.

"A!"

Xe lăn bỗng nhiên dừng lại, cô bị ôm lên, gắt gao bị ôm ở trong lòng ngực hắn, nghe được hô hấp thở phì phò của hắn, tiếng tim đập cực nhanh , buồn buồn ở bên tai cô nói.

"Nghe nói người đang khẩn trương thì tim đập rất nhanh, nếu tong lúc nguy cấp được cứu thì dễ dàng được tha thứ, tôi liền muốn thử xem như vậy được chưa."

Không biết hắn từ nơi nào nghe được logic quái quỷ này, liền dám lấy cô ra làm thực nghiệm, cô sắp bị dọa mà khóc lên.

"Đừng tức giận, em có biết sáng sớm tỉnh lại nhìn thấy em tôi sốt ruột bao nhiêu hay không , làm tôi sợ muốn chết a, em thật không nghe lời, chân bị thương còn dám chạy loạn, nếu em bị lão nhân chết tiệt kia bắt đi thì làm sao bây giờ!"

Cô không hé răng, mặt không biểu tình, bên tai là thanh âm tiếng tim đập so với pháo còn muốn mạnh hơn, người khẩn trương nhất hẳn là hắn.

Tan học , Liễu Dục mang cô đi bệnh viện làm kiểm tra, hai chân hồi phục tương đối tốt, không có gì bất ngờ xảy ra thì một tháng sau là có thể dỡ thạch cao xuống.

Không biết hắn từ nơi nào lấy được một cái thảm, đặt ở trên đùi cô , "Hôm nay bên ngoài lạnh, em chỉ mặc váy thì không được."

Ngồi xổm xuống sửa sang lại góc áo cho cô, góc độ này có thể nhìn thấy đỉnh đầu của hắn, tóc xoã tung, bộ dáng ngồi xổm xuống , cô thật sợ giây tiếp theo hắn liền lấy ra nhẫn để cầu hôn.

Cô nhận thấy mình đang suy nghĩ miên man, ngẩng đầu nhìn về cảnh sắc phía xa xa của bệnh viện: "Liễu Dục, cậu muốn quản tôi tới khi nào? Chân tôi tốt lên thì không thể nào không rời khỏi cậu ."

"Vậy em tha thứ cho tôi sao?"

"Tha thứ cậu cái gì?"

"Đem chân em... Đánh gãy."

Cô phát ra một tiếng cười lạnh, "Đời này sẽ không thể tha thứ cho cậu."

"Tôi đây chỉ có thể đem em nhốt lại, vạn nhất ngày nào đó em rời khỏi tôi thì làm sao bây giờ, tôi sẽ nhịn không được mà đem chân đánh gãy." Hắn nói đúng lý hợp tình.

Vệ Duy Nhất vươn tay đẩy bờ vai của hắn một chút, người đang chuẩn bị đứng dậy bị cô đột nhiên không kịp phòng ngừa đẩy, liền ngã ngồi xuống trên mặt đất, đôi tay chống ở phía sau ngẩng đầu ngây người nhìn cô, một nửa bên mặt còn có dấu cào của móng tay.

Cô cũng không quay đầu chuyển xe lăn đi về phía trước .

"Vệ Duy Nhất!"

Trở về chung cư, cô ngồi ở trên sô pha đọc sách, vô luận hắn nói cái gì trên mặt cũng không làm ra biểu tình gì,cảm xúc không chút lay động, không phải không nhìn ra cô đang sinh khí, nhưng Liễu Dục lần này cũng thực kiên định, đứng dậy đi nấu cơm trong miệng tràn ra những lời nói tàn nhẫn .

"Nếu em còn tính toán muốn rời khỏi tôi, bị lão tử bắt được nhất định sẽ đem chân em chặt đứt!"

Cô liền không ăn cơm trực tiếp đi phòng ngủ-- ngủ, Liễu Dục cũng nghẹn một hơi, một người ngồi ở bàn ăn , đem toàn bộ cơm mình nấu đều hướng vào trong miệng lấp đầy, nổi giận đùng đùng ăn ngấu nghiến, trong mắt trào ra tới tinh thể thủy nhuận, hốc mắt quay cuồng.

Miệng bị nhét đến căng phồng, đem đồ ăn nhét vào trong miệng, nhai thức ăn như nhai sáp.

Đến cuối cùng đôi mắt cũng đỏ lên, hít hít cái mũi, thanh âm phá lệ đáng thương.

Cô đã sớm ngủ rồi, vòng chân ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ lấy tay cô từ trong chăn ra, lấy một cái cắt móng tay, mới vừa rồi đi xuống siêu thị dưới lầu mua , ánh đèn trên đầu giường chiếu sáng , nghiêm túc cẩn thận cắt móng tay cho cô .

Rắc, rắc.

Móng tay cô thực mềm, cũng phá lệ chỉnh tề, ngón tay như ngọc thật xinh đẹp, nhưng lại vô cùng sắc bén , mỗi lần cào hắn đều lưu lại dấu vết, không dám cắt đến thịt bên trong, sợ cô chảy máu sẽ đau , cắt xong hai tay, do khẩn trương nôn nóng mà trên trán đổ ra một đầu mồ hôi.

Nhìn tác phẩm của mình, vừa lòng lộ ra tươi cười, tiến vào trong chăn ôm lấy cô, hung hăng ở môi cô hôn một cái, chỗ bị hắn cắn chảy máu đã biến thành màu đỏ thẫm, cũng phá lệ mê người.

Liễu Dục còn chưa có ý tưởng nào tốt để đối phó với cái lão nhân kia, ông ta đa mưu túc trí, mình cũng không có thế lực cùng nhân lực được như ông ấy, cùng ông ta đánh nhau càng không có khả năng, dù sao cũng phải có thứ gì có thể uy hϊếp ông ta.

Liễu Quý Xuyên không sợ trời không sợ đất, liền tính cầm ì nhược điểm của công ty ông, đối với ông ta cũng chỉ như đi thu thập chén đũa của một bữa ăn sáng.

Không đợi hắn buồn rầu lâu , vài ngày sau, lão cha kia trực tiếp gọi cho hắn.

"Con gần đây hình như đang tìm nhược điểm của ta? Chuẩn bị đối phó với cha con sao!"

Liễu Dục chỉ như vô tình hữu ý cho người điều tra một ít lỗ hổng tài vụ của công ty, không nghĩ tới tiếng gió này nhanh như vậy liền truyền tới lỗ tai lão cha hắn.

"Lão nhân chết bằm, là cha động tay động chân với tôi trước! Đừng cho là tôi không biết cha muốn đem Vệ Duy Nhất bắt đi, cha biếи ŧɦái như vậy, tôi rất rõ ràng mục đích của cha, cha gây bất lợi cho tôi, tôi cũng sẽ không khách khí với cha!"

Bên kia cười, chỉ là một tiếng nhẹ nhàng kêu rên.

"Xem ra cô bé đối với con quan trọng hơn so với ta tưởng tượng, một khi đã như vậy, vậy về nhà một chuyến, chúng ta thương lượng tốt một chút."

"Ông con mẹ nó rốt cuộc muốn làm gì!"

Lời nói chỉ nói được một nửa, bên kia liền cắt điện thoại.

Liễu Dục tức giận gãi tóc,ném điện thoại di động lên ghế phụ của xe.

Quay đầu nhìn cổng trường đại học , Vệ Duy Nhất đi học, cô còn ba tiếng nữa mới kết thúc buổi học, vậy là đủ rồi.

Hắn nhất định phải đi xem xem cái lão nhân kia muốn làm gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »