Lúc đi học, Liễu Dục vẫn cứ một tấc cũng không rời đi theo cô, nói một ít lời nói da^ʍ ở cô bên tai cô, không hề có ý định dừng lại, cao trào lần trước hiển nhiên làm hắn thực tự hào, mỗi ngày nửa đêm đều sẽ tìm mọi cách mà lẻn vào phòng cô lăn lộn.
Hai ngày này, cô lấy tiền uy hϊếp đều không dùng được.
Tan học, cô không đi vội vã về , đem hắn kéo đến sân thể dục, mượn một quả bóng rổ của phòng thể dục bộ ném cho hắn.
"Ném vào rổ 500 lần, ba vạn khối."
Hắn nhướng mày , biểu tình hiển nhiên rất là đắc ý, cầm bóng rổ để ở trên ngón tay xoay vài vòng, tiêu sái không thôi , nói, "Em chẳng lẽ không biết khả năng bản lĩnh chơi bóng rổ của tôi sao? Tiền này không phải quá sễ kiếm sao ?"
"Nói cậu ném thì cậu ném đi , từ đâu ra nói nhiều lời vô nghĩa nư vậy, không muốn tiền?"
"Được, chờ!"
Vệ Duy Nhất ngồi xếp bằng ngồi ở một bên quan sát, trong tay cầm nước khoáng chống đầu nhìn, tlâu lâu lại nhập một ngụm, xem hắn ra sức ném bóng, trong miệng không ngừng nhắc mãi số quả ném vào,biểu tình nhìn cô cũng tương đương đắc ý.
Bất quá chỉ mới hơn hai trăm lần, liền thấy bộ dáng hắn thở hổn hển, thậm chí bóng trong tay giơ lên đều có chút cố sức, quay đầu nhìn cô một cái, thở gấp nói.
"Có thể nghỉ ngơi một một chút không? Tôi chính là sắt thép cũng sẽ bị phế, cánh tay đau quá."
Cô phe phẩy đầu cự tuyệt, "Không thể, nhanh lên !"
Xem biểu tình hắn trở nên hồ nghi, Vệ Duy Nhất cười mê người, "Bộ dáng cậu ném bóng thật sự rất tuấn tú,tôi còn muốn xem ."
Biểu tình Liễu Dục từ ngây người biến thành hưng phấn, cộc lốc cười, "Sao không nói sớm! Tùy tiện xem, gia hôm nay để em xem đủ!"
Bóng qua rổ rơi xuống sàn vang lên thanh âm vang dội, mỗi một lần ném của hắn đều thập phần chuẩn xác, còn cố ý thể hiện tư thế dẫn bóng qua háng , muốn biểu hiện sự tiêu sái, xoay người một phần ba, nhảy lên đưa bóng vào rổ.
Vệ Duy Nhất khóe miệng nhếch lên cười vừa lòng, thậm chí còn ở một bên vỗ tay,rất nhiều ánh mắt đều hướng bên này nhìn qua sân thể dục .
Không ngoài dự kiến của cô, buổi tối, hắn ngủ mê mệt như heo , ngày hôm sau cánh tay đau đến nhấc tay cũng không nhấc nổi, liên tiếp ba ngày không động vào cô, ồn ào nói cánh tay mình đau nhức.
Chờ tới ngày thứ tư, cô ngồi ở sân thể dục thượng tiếp tục thưởng thức hắn ném rổ, lấy tiền không giải quyết được , vậy thì động não.
Một tuần sau, đại não hắn rốt cuộc nhìn nhận được vấn đề, rốt cuộc minh bạch cái gì, nói cái gì cũng không muốn đi ném bóng nữa .
"Kia được a, vậy cậu chống đẩy cho tôi xem, gần nhất xem cơ bụng cậu đều gần như biến mất rồi, không có cơ bụng tôi không thích."
Đôi mắt hắn trừng lớn , vén quần áo của mình lên cho cô xem, vỗ khối thịt cơ bụng rõ ràng, "Nơi nào không có! Lão tử mỗi ngày đều tập cơ bụng, làm sao lại không có! Cũng cũng chỉ có tôi mới có cơ bụng đẹp như vậy, em xem vẫn đẹp mà!"
Vệ Duy Nhất chống đầu ngồi ở trên sô pha, buồn rầu nhíu mày, "Chính là giống như thiếu một chút, không đẹp như trước kia."
"......"
Liễu Dục nhịn không nổi, tìm chỗ trống ở phòng khách bắt đầu chống đẩy.
"Kiên trì nửa giờ một vạn, nửa giờ nghỉ ngơi một lần, làm hai giờ là được."
Hắn nghiến răng răng lời thề son sắt, "Một bữa ăn sáng!"
Cơ bắp cánh tay cùng cẳng chân đều gồng lên, Vệ Duy Nhất nằm ngửa ở trên sô pha xem sách, hai người vẫn duy trì quan hệ hài hòa tạm thời, cảm thấy chơi hắn như vậy cũng không tồi, rốt cuộc gia hỏa này cân não với cô thì không so được.
Bởi vì phát tiết tinh lực dư thừa, liên tiếp hai tuần không chạm vào cô, hắn đem tiền lấy từ cô mua đồ gia dung cho nơi này , thậm chí còn mua một đống thực đơn học tập như thế nào nấu cơm, mỗi ngày quay về chung cư liền ở trong phòng bếp , cơm nước xong lúc sau lại bị cô lăn lộn.
"Cậu là muốn học trở thành nam đương gia nấu cơm cho gia đình sao?"
Vệ Duy Nhất kẹp lên một cọng rau hẹ bị xào đen thui .
"Tôi học đồ ăn , đều là tráng dương."
Rau hẹ từ chiếc đũa của cô rơi xuống .
Liễu Dục kêu rên, "Rốt cuộc gần đây thật sự không sức lực làm em thoải mái ở trên giường, khẳng định là tinh lực tôi không đủ, ăn nhiều này đó, đêm nay nhất định làm em thoải mái dễ chịu!"
Trong lời nói của hắn mang theo ý tứ giễu cợt, không biết có phải hắn đã phát hiện hay không.
Vệ Duy Nhất bĩu môi, buông chiếc đũa đứng dậy, "Tôi đi đọc sách, không cho tiến phòng ngủ, chính cậu tự một mình tập hít đất đi!"
Bàn đồ ăn kia cuối cùng mình hắn ăn cũng không hết, tất cả đều nằm vào thùng rác.
Liễu Dục ở trên sàn nhà lành lạnh bắt đầu hít đất, trong miệng nghiến răng nghiến lợi nhắc mãi số lần hít được, hít hơn hai trăm cái, mồ hôi trên trán chảy ra, tốc độ của hắn một chút cũng không giảm , trong mắt mang theo một cổ sát ý, trừng mắt nhìn vách tường cách đó không xa, nơi đó vừa vặn đúng là phòng ngủ.
"Vệ Duy Nhất...... Vệ Duy Nhị, Vệ Duy Tam..."
Hắn nhắc mãi cô tên, đột nhiên hừ một tiếng, thân mình ngồi thẳng thở dốc, chính hắn cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Mới vừa tan học, Đường Duệ giống như là bắt được cơ hội, ở cửa chờ đợi đã nhiều ngày, đi vào phòng họ của cô c.
Cô thu thập xong bút vở chuẩn bị đi, nhìn thấy hắn đứng ở trước mặt cô .
"Có việc sao?"
Biểu tình nghiêm túc, làm người nhìn thấy không muốn nghĩ nhiều cũng khó.
"Vệ Duy Nhất, cậu có nghĩ muốn chạy trốn không?"
"A?"
Cô cau mày, không biết có phải cô lý giải ý tứ của những lời này sai rồi hay không , cô cảm giác hắn đang hỏi về sự tình giữa cô và Liễu Dục .
Đường Duệ cúi đầu,con ngươi trắng đen rõ ràng phá lệ kiên định, "Tôi hỏi cậu, không nghĩ muốn chạy thoát sao? Nếu cậu muốn chạy,có thể nói cho tôi bất cứ lúc nào, tôi có thể giúp cậu."
Chỉ có hai người mới có thể nghe rõ đoạn đối thoại này, hắn thấp giọng nói, sợ chỉ một trận gió thổi phảng phất có thể phiêu tán lời nói cho những người xung quanh nghe, ngay cả hô hấp cũng tự giác nhẹ hơn.
"Cậu đang nói......"
Chột dạ trốn tránh tầm mắt, nhìn đến cửa thấy một người đang nhìn cô bằng ánh mắt chìm vào đáy cốc , tựa như muốn gϊếŧ .