Chương 29: Vệ Duy Nhất bạo lực

Cô hôn mê đến buổi tối ngày hôm sau, Liễu Dục đem cô ôm trở về khách sạn, sợ cô có xảy ra chuyện gì, ôm chặt cô cùng cô ngủ .

Cánh tay càng ôm càng chặt, Vệ Duy Nhất hít thở không thông mà ho khan, dùng hết toàn lực đẩy hắn ra , nhấch chân đạp một phát, trực tiếp đem hắn đá xuống đất .

"Ách......"

Loảng xoảng một tiếng, khϊếp sợ, hắn từ trên mặt đất đỡ mép giường bò lên, tức giận hùng hổ mà nhìn cô, kết quả giây tiếp theo tính tình bào ngược cũng không nổi lên .

"Đầu còn đau hay không, yết hầu thế nà rồi , uống thuốc rồi lại nói."

Vệ Duy Nhất nhìn chằm chằm vào hắn , khiến cho Liễu Dục có chút buồn bực.

"Ngày hôm qua là tôi chạy vội ôm cô đi bệnh viện, em hiện tại nhìn tôi như vậy là có ý gì? Muốn đánh tôi sao ? Lấy oán trả ơn a!"

Cô nhấp nhấp miệng, giọng nói khàn khàn hỏi, "Sao một nửa kia mặt bên kia như thế nào cũng sưng lên?"

"Giống cái đầu heo ."

"......"

"Em mẹ nó lại nói thử một câu nữa cho lão tử xem!"

Đè ép lửa giận không được, trực tiếp tiến lên bóp chặt cổ cô ấn lên giường, đối với loại uy hϊếp này, cô đã quen rồi, mặt không biểu tình dùng ánh mắt như muốn thẩm vấn hắn.

Liễu Dục bị tức sắp chết rồi, muốn đem cô ấn ở chỗ này mà thao lộng.

"Gia chính mình tự mình quạt chơi không được sao a! Mặt tôi em quản nhiều như vậy làm gì, câm miệng cho tôi, đừng nói những điều mà gia không thích nghe!"

Ánh mắt cô không hề gợn sóng , giống như đang mắng hắn thiểu năng trí tuệ , càng nhìn càng sinh khí.

Di động đầu giường vang lên, đánh vỡ cục diện xấu hổ , là tiếng chuông di động của cô , Vệ Duy Nhất xoay người cầm lấy, làm lơ hắn mà nhận điện thoại.

Cô cau mày, nói một chữ được sau đó liền tắt điện thoại.

"Ai vậy?"

"Ba tôi, ông ấy đang ở cửa trường học , tôi phải đi về một chuyến."

Cũng có chút kỳ quái, hắn vậy mà không ngăn cản cô , nhìn cô mặc xong quần áo, lại bắt lấy cánh tay của cô hỏi, "Có phải ba em tên là Vệ Xuyên không?"

Vệ Duy Nhất đột nhiên quay đầu, "Sao cậu biết?"

Thấy hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, cười.

Điều tra một chút mà thôi,"

Trên mặt Vệ Duy Nhất che kín cảm xúc hồ nghi.

Liễu Dục chống mép giường, lười biếng vắt chéo chân , "Trở về sớm một chút , trước 5 giờ mà còn không trở lại, tôi tự mình mang em trở về , nhưng hậu quả thực nghiêm trọng thì em phải tự mình gánh."

Đáp lại hắn, là một tiếng " phanh " ---tiếng lạnh nhạt đóng cửa.

Mí mắt đè thấp hơi thở nồng đậm không vui đang phát ra.

Xoay người cầm gối đầu dùng sức hướng trên mặt đất mà quăng , phẫn hận mà dùng chân dậm hai cái, cắn răng mở miệng, "Con mẹ nó sao lại không nghe lời như thế! Còn chưa dạy dỗ tốt sao? Đáng chết, có thể nghe lời lão tử nói một chút hay không! Có thể hay không!"

Vệ Duy Nhất vòng ra sau trường , trèo tường tiến vào, vỗ tro bụi trên người hướng cổng lớn chạy ra, Vệ Xuyên đứng ở nơi đó co quắp bất an nhìn khắp nơi , trong tay cầm một cái bao nilon màu đỏ.

"Ba."

Cô vừa dứt lời, Vệ Xuyên chạy tới bên người cô, đem cô kéo đến phía sau một cái cây.

"Ba thấy ở cửa trường học con có thật nhiều học sinh, ba hôm nay còn chưa rửa mặt chải đầu, không thể để con mất mặt, cái này, con cầm, ba đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt,con cầm về từ từ ăn a, trong ký túc xá có bạn học cũng chia một chút, phải để quan hệ bạn bè thật tốt."

Cô bị bắt phải cầm , nhìn đầu tóc ông lộn xộn còn dính tro bụi, "Hôm nay ba không cần đến công trường sao?"

Thanh âm khàn khàn của cô làm ông nổi lên lòng nghi ngờ, "Yết hầu con làm sao vậy?"

"Không có việc gì, bị cảm, uống thuốc xong mau sẽ tốt thôi." cô sơ sờ yết hầu quay đầu ho khan hai tiếng, "Có phải hôm nay ba xin nghỉ phải không? Mẹ ở nhà sao?"

"Con đừng lo lắng, mẹ con trở về nhà bà ngoại ,gần nhất cảm xúc mẹ con có chút không ổn định, ba hôm nay cố ý xin nghỉ để tới xem con! Nói cho con biết một tin tức tốt, những người vay nặng lãi kia không cần tiền lãi nữa !Hiện tại một phần nợ nần ba cũng không còn, ba ba có thể cố gắng mua phòng ở cho con!"

Ông vừa nói , trên mặt đều ngăn không được hưng phấn cùng cao hứng, nếp nhăn khóe mắt đều xếp chống lên nhau thánh một khối, cười như hoa nở, bắt lấy cổ tay cô hỏi, "Con muốn phòng ở như thế nào, ba ba đều mua cho con, ba hôm nay liền đi xem phòng !"

Cùng ông bất đồng, cảm xúc của Vệ Duy Nhất không có chút nào gợn sóng, đẩy tay ông ra.

"Ba, tỉnh lại đi, ba tự chăm sóc tốt cho mình là được, phòng ở không cần mua cho con, con không cần, ba không có tiền cũng đừng đi tìm người vay nặng lãi nữa, cả đời cũng không trả hết , chúng ta đều không đủ sức để trả những khoảng nợ khổng lồ đó."

Những lời này tựa như ở trên tim Vệ Xuyên hung hăng mà đâm chọc, vẻ mặt vừa rồi còn chứa ý cười vui vẻ , hiện tại đã không còn chút nào .

"Con vào trước, ba về nhà sớm một chút để nghỉ ngơi, cuối tuần này con sẽ về nhà, đến lúc đó chúng ta ăn chung một bữa cơm ."

"Duy Nhất......"

"Ba." Giọng nói của cô tăng thêm mấy tông, đánh gãy lời ông, ngước mắt, con ngươi không hề gợn sóng tựa như cục diện đáng buồn, trống trải không có bất luận hy vọng gì của họ.

"Con về ký túc xá đây."

Trái tim nhói lên đau đớn, hít thở không thông làm ông hô hấp không thông, Vệ Xuyên đứng ở tại chỗ, che ngực, nghiêng ngả lảo đảo đỡ thân cây, trong mắt già nua ngưng tụ nước mắt rơi xuống.

"Thực xin lỗi...... Ba ba không bản lĩnh, thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Người sớm đã đi xa, ai cũng nghe không được lời tự trách cùng không cam lòng của ông.

Giơ tay định đẩy cửa ra,thanh âm bên trong làm tay cô ngừng giữa không trung.

"Ai, các cậu biết không? thời điểm tôi vừa mới trở về nhìn thấy ba của Vệ Duy Nhất ,mẹ nó,đặc biệt ở chỗ cả người nhìn liền biết nghèo kiết hủ lậu, lần trước tôi tới văn phòng nghe được lão sư nói ở là công nhân dọn gạch ở công trường , quả thực là như vậy, toàn thân đều tản ra một mùi tro bụi dơ bẩn."

"Ha ha ha khoa trương như vậy?"

"Thật sự! Tôi cũng không nói điêu một lời đó là ba của nó, Vệ Duy Nhất khi ra trường cũng không ai che chở, về sau nói không chừng còn đi làm gà."

"Đời trước nó tạo nghiệt gì mà lại gặp được người ba như vậy , thật đáng thương a,dù ba cô ta chết cũng không để lại cho nó chút tài sản gì "

Một trận tiếng cười dị dạng xuyên vào lỗ tai cô, bao nilon trong tay rơi xuống mặt đất.

Cửa mạnh mẽ bị đạp mạnh mở ra, ba người bên trong khϊếp sợ, nhấc chân chạy nhanh ngay cả bóng cũng không kịp thấy,vừa lúc người khơi mào mọi chuyện đang ngồi cạnh cửa, trên mặt lập tức liền bị ăn một quyền.

Vệ Duy Nhất chặt nắm tay, hướng trên mặt cô ta hung hăng mà đấm, tay tuy nhỏ, sức lực lại đặc biệt lớn, cô ta bị đẩy ngã trên mặt đất, Vệ Duy Nhất bóp cổ cô ta, một chút lại một chút, đem cô ta đánh cho khóe miệng lỗ mũi cũng chảy máu, cô ta không còn một tia sức lực nào để phản kháng, liền đau đớn gọi kêu cầu cứu.

"Vệ Duy Nhất...... Vệ Duy Nhất mày đang làm gì vậy!Mày điên rồi sao a!"

Cô trừng lớn hai mắt như sắp rớt ra ngoài, nhìn cô ta trợn trắng mắt sắp nghẹn chết, cô bóp cổ cô ta, nghi hoặc ừ một tiếng.

"Nói a, nói tiếp đi, sao không nói nữa? Miệng không phải rất tiện sao? Nói tiếp, mày mới có dáng vẻ làm đĩ đó, mày bây giờ còn trinh sao? Mày là từ thùng rác sinh ra, hay là chui ra từ hố phân? Miệng nói đê tiện như vậy, ngày thường ăn phân rất nhiều đúng không!"

Cô ta nằm trên mặt đất run rẩy, mặt đầy máu tươi, Vệ Duy Nhất ngẩng đầu, hai người kia sợ tới mức lui về sau, cô cười lạnh buông ra người trên mặt đất đứng lên, hướng về hai người kia đi qua.

Rũ một bên mu bàn tay bị đánh rách da chảy máu, còn ẩn ẩn run rẩy, nhướng đầu mày , lười biếng mang theo phản nghịch.

"Lần trước còn không ăn đủ giáo huấn đúng không? Cần thiết thì đến đây tôi tự mình dạy cho các người một khóa? Chỉ có đau mới có thể học cách câm miệng, miệng tiện như vậy, có phải ngày ngày các người đều ăn phân không? Tỷ muội thân mật khăng khít."

Khóe miệng nhếch môi nở nụ cười, môi đỏ răng trắng, nhìn vô cùng khϊếp người.

"Đừng tới đây...... Vệ Duy Nhất mày đừng tới đây, tao báo lão sư, ô thực xin lỗi thực xin lỗi, mày đừng tới đây, tao sai rồi, tao không nên mắng mày —— a!"

Chỉ sau một lát, trong ký túc xá truyền đến tiếng gào khóc ẩu đả xin tha, bạo lực kinh tâm, không hề có kết cấu mà đánh nhau, một mình cô đánh hết ba người trong ký túc xá, biểu tình vô tình lạnh nhạt , giơ lên cái ghế lạnh lẽo cứng rắn , mắt cũng không chớp một cái mà nện xuống, một tiếng thét chói tai thống khổ vang lên đem tất cả mọi người trong ký túc xa đều bừng tỉnh.

Vệ Duy Nhất nhìn trước cửa đứng một đám người, thả ghế trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn mọi người cười nhẹ.

Giờ khắc này, cô mới giống một cá nhân độc lập, một người có sự tồn tại mà ai cũng phải né tránh trong kí túc xa này.