Chương 19:Từ giờ nơi nào cũng không được đi!

Trên sân thể dục vang lên tiếng thét to truyền đến, "Đường Duệ, cho cậu sữa bò."

Đường Duề ngồi trên ghế dài cùng vài người trò chuyện, quay đầu nhìn nam sinh kia có chút kỳ quái , nhưng vẫn đem bình sữa bò dâu tây kia tiếp nhận, "Ai đưa cho tôi vậy?"

Đội viên cười hì hì chỉ vào phía sau, "Vừa rồi có một nữ sinh nhờ tôi đưa cho cậu, sợ là cậu đã đυ.ng phải vận đào hoa rồi ."

Người chung quanh cũng phát ra tiếng cười, Đường Duệ duỗi đầu nhìn, cũng không thấy bóng dáng của ai.

"Cô ấy trông như thế nào?"

"Trời tối rồi, tôi không thấy rõ , bên kia cũng không có đèn đường, nhưng hình như là tóc dài, tóc đặc biệt dài, dài đến eo!"

Hắn nghĩ nghĩ, đem sữa bò đưa cho đội viên kia , "Tôi không uống, cậu đem trả lại cho cô ta đi."

"Đừng a, người ta cũng chạy mất rồi tôi làm sao trả được, uống đi, đừng lãng phí ý tốt của người ta."

"Đúng vậy, có người được theo đuổi còn không hài lòng , đáng thương cẩu độc thân chúng ta không ai xem trọng ."

Hắn cười, "Nói cái vậy, không phải tôi cũng là cẩu độc thân sao?"

"Cậu là cẩu độc thân lớn lên đẹp trai, cùng với chúng tôi không giống nhau, nữ sinh như tre già măng mọc muốn theo đuổi cậu, còn không nhanh mà tiếp thu hảo ý của người ta, đừng ném a, lãng phí."

"Không sai, uống sạch toàn bộ đi, cũng không thể lãng phí."

Đường Duệ bất đắc dĩ cười, vặn nắp bình sữa bò ra, "Tôi cũng không biết các cậu có tinh thần bảo vệ môi trường như vậy ?”.

Mở sữa bò ra, trực tiếp ngửa đầu hướng trong miệng nuốt vào, sau đó thì uống từng hớp lớn.

"Như vậy được rồi chứ."

"Ai, uống sữa bò mang tâm ý của nữ sinh, hương vị thế nào ?"

Hắn liếʍ khóe miệng, cúi đầu nhìn bình sữa bò một cái , "Ừm đúng là có chút khác với hương vị bình thường ."

"Phụt, không phải chứ, Đường Duệ cậu được tiện nghi lại còn khoe mẽ , cố ý làm chúng tôi hâm mộ chứ gì."

"Không phải ý tứ này."

Yết hầu đột nhiên có chút nghẹn ngào, vội vàng bóp lấy cổ.

Đường Duệ mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên sắc mặt đỏ lên, há to miệng muốn hô hấp, sữa bò trong tay rơi xuống chảy ra đầy đất, đôi mắtg đột trừng lên đem mấy người ngồi cùng hoảng sợ.

"Đường Duệ......"

"Ách...... A." Hô hấp của hắn đã sắp nghẹn, trực tiếp bắt lấy cánh tay của một người bên cạnh , sắc mặt càng ngày càng đỏ dữ tợn,da cổ trắng nõn cũng đỏ lên , nhìn không phải là giả bộ.

"Mẹ nó cậu sao vậy! Đừng dọa chúng tôi."

"Không...... Cứu mạng, a cứu mạng nhanh lên...... Thật là khó chịu, trái tim, thật là khó chịu..."

Người đứng bên cạnh hắn vội vàng nhặt lại bình sữa bò rơi trên mặt đất, ngửi ngửi.

"Mẹ nó! Đây là vị đậu phộng, Đường Duệ dị ứng với đậu phộng , nhanh lên, nhanh lên gọi 120!"

Vài người kinh hách mà loạn đến hỏng bét, vài người cùng gọi 120.

"Không được, trực tiếp đến bệnh viện không phải là nhanh hơn sao? Ngay cạnh trường học có bệnh viện a!"

"120 a! cách một con đường vậy thì họ đến nhanh thôi, gọi nhanh ! tính mạng quan trọng,gọi lão sư, nhanh lên!"

Dường Duệ trực tiếp mềm chân mà quỳ rạp xuống đất, tròng mắt nghẹn đến xuất hiện tơ máu, vài người bị sợ tới mức từ mặt đều trắng bệch.

"Đường Duệ!"

Cách sân bóng rổ, một ánh mắt nhìn sang đây, Liễu Dục đang đứng ở nơi đó, đôi tay cắm vào túi,nhìn rõ ràng động tĩnh ở đối diện.

Chẳng bao lâu, bên cạnh chạy tới một nữ sinh, thẹn thùng cúi đầu, tóc dài rơi trên vai.

Hắn từ túi tiền lấy ra hơn một trăm tờ một trăm nhân dân tệ ném lên người cô ta, thanh âm lạnh băng dọa người , "Dám nói ra ngoài,cô chết chắc."

Cô nhìn tiền rơi đầy đất có chút ngốc lăng, nhìn đến biểu tình đáng sợ của hắn , sợ tới mức không ngừng gật đầu, "Không, sẽ không nói."

Lúc Liễu Dục quay người về khách sạn mở cửa ra, người bên trong đã mặc chỉnh tề chuẩn bị đi , nhìn hắn tiến vào, theo bản năng sợ hãi mà lui về phía sau.

Hắn đá cửa, thanh âm cực độ băng lãnh.

"Muốn đi sao?"

Hắn bước nhanh tiến lên, một chân đá vào cẳng chân làm cô quỳ xuống, Vệ Duy Nhất trực tiếp nằm trên mặt đất đem mình cuộn thành một đoàn.

Liễu Dục đá cẳng chân cô, "Câu dẫn nam nhân khác còn muốn chạy! Bị tôi thao còn chưa đủ sảng phải không, em mẹ nó có phải hay không tiếp cận tôi, chính là vì câu dẫn Đường Duệ!"

"Tôi không có, tôi không có!" cô hoảng loạn ôm đầu giải thích, "Tôi không câu dẫn cậu ta, thật sự không có, là cậu ta lần trước ném cho tôi một bình sữa bò, tôi chỉ muốn trả lại cho cậu ta, tôi thật sự không có ý câu dẫn cậu ta!"

Liễu Dục ngồi xổm xuống nắm tóc cô lên , áp sát tới gần cô mặt, "Vậy em cười với cậu ta làm gì!"

Trong mắt Vệ Duy Nhất sợ hãi mà trào ra nước mắt, "Tôi mua sai loại sữa bò, không biết cậu ta dị ứng với đậu phộng , cậu ta nói làm tôi cười một chút thi xong chuyện, tôi không có câu dẫn cậu ta, thật không có."

Hắn nhướng mày, "U, vậy xem ra là cậu ta câu dẫn em trước a, cậu ta muốn em cười em liền cười, vậy mẹ nó tôi nói em chảy nước , tai sao em không chảy hả?"

Liễu Dục buông tóc trong tay ra, Vệ Duy Nhất dùng sức chống thân mình mới không bị bò sấp trên sàn nhà.

"A, tôi nói cho em biết, về sau em có thể thấy cậu ta nữa hay không cũng là vấn đề chưa biết, còn muốn câu dẫn người , câu dẫn người giỏi như vậy ! Từ giờ trở điở trong khách sạn này cho tôi, tôi không cho phép đi thì không được bước ra cửa một bước , lão tử khi nào cho em đi ra ngoài thì em mới được ra ngoài!!!.