Chương 30

Chương 30.

… nói đoạn thấy sóng nước dập dềnh, con rồng xanh bay vυ"t lên không trung, uốn mình rít lên một hơi dài căm tức, rồi nhìn lại xem ai đã gây họa diệt tộc, làm kinh động cả chốn nương thân.

Nhưng than ôi, nhác thấy bóng ca lâu la, chính là thiên địch*, rồng kinh hãi rụng rời, chẳng nói chẳng rằng gì uốn mình định chui lại xuống lòng sông…

(*rồng là thức ăn khoái khẩu của ca lâu la, hay còn gọi là đại bàng kim sí điểu, bình thường mỗi ca lâu la trưởng thành có thể ăn 500 rồng nhỏ, hơn 10 rồng to, về sau loài rồng sợ tuyệt diệt nên báo với như lai mới phân giải được, nên trước khi ăn chay các sư thường có nghi lễ cúng đại bàng là để nó ăn no rồi thì không ăn rồng nữa.)

Thế nhưng ca lâu la đã thấy bóng nó, vậy là uốn mình một cái, vỗ cánh rầm rập, cuồng phong nổi lên điên cuồng, đoạn sà lại mà cắp lấy thân rồng.

Rồng hoảng hồn phun ra ngụm nước lớn nhưng đại bàng lại đã thả lửa thần ra, nước kia chạm vào lửa thần liền nóng quá mà bay hơi hết, tạo thành một tầng mây mù giăng kín cả trời.

Phá xong nước đó, đại bàng ca lâu la lại lao vào tiếp, đọan chỉ một chiêu, hai vuốt sắc đã quắp ngang thân rồng tha lên một khoảng không cao mà ném xuống trở lại, rồi uốn lượn xuống ngang nó, đoạn hít lấy một hơi dài mà phun ra một dòng lửa lớn kinh hoàng, lửa đó nuốt trọn lấy thân thần rồng, rồng rên lên quằn quại đau đớn, rồi thân thể bốc cháy phừng phừng, lại lao đầu xuống dòng nước nhưng cứ hễ gần chạm vào mặt nước lại bị ca lâu la bay lại cắp lên cao rồi lại thả xuống cho chết cháy, cứ thế đến vài bận thì xác rồng cháy ra tro tan cả ra thành muôn ngàn rắn nhỏ trùng độc rơi lả tả xuống sông, nhưng đại bàng cũng chẳng tha cho như thế liền đập cánh liên hồi mà nổi cuồng phong, cuồng phong ào đến thế các xác rắn trùng giòi bọ đang rớt xuống sông kia lập tức theo gió mà tan hết, hồn phách chẳng biết về nơi đâu. Cảnh vật thảm thiết thê lương, các vong ma còn sót lại thấy tổ thần chết như thế đều đồng thanh gào lên đau đớn, con nào vừa gào lên liền bị đại bàng thiêu rụi ngay, chúng nó giẫm đạp nhau mà chạy nhưng không một con nào thoát khỏi ngọn lửa thần, tất cả đều hồn tan phách tán, cả thảy có đến nghìn con cùng chết một lúc, oán khí từ bọn ma da chết rồi tụ lên thành mây đen, cứ tụ lên đến đâu, đại bàng lại tung cánh gọi cuồng phong thổi tan đi hết.

Thật là,

Thủy vốn sinh khắc hỏa

Nhưng nào phải lửa thường

Lại thêm cuồng phong lạ

Hồn phách lạc muôn phương.

Chỉ trong một khắc con sông hạc lâu nay hễ về đêm là thấy đen kịt, giờ đây đã trong hơn như thể ban ngày, các bụi cây lau sậy nơi trú ngụ cho rắn rết trùng độc hai bên sông phần nhiều đều đang dẫn lửa rực sáng, cảnh vật đã quang đãng ra chẳng còn âm u, nhưng chỉ hiềm một điều ngọn lửa bên bờ sông lan ngày càng rộng, dần thành đám cháy to.

Đại bàng thích chí lại bay vυ"t đi một khúc sông khác to cách đó cỡ chừng đến bốn chục mét, cứ bay đến đâu là phun lửa thiêu rụi đến đó, thoáng chốc cả mấy khúc sông đều bốc lửa phừng phừng. đại bàng vừa bay đi thì mặt sông có một con rắn nước bơi rất kín về bờ rồi lên bờ, nguyên nó là một phần thần thức của thủy vi đạo kính chết đi tan ra, nhưng gặp may mắn thoát khỏi nạn lửa, rơi xuống mặt sông an toàn nhưng kinh sợ quá không dám ngoi đầu lên nên đành ở im dưới lòng sông chịu cái nóng như thiêu như đốt, dù chết cũng chẳng dám ngoi lên, mãi bây giờ thấy đại bàng đã bay đi lại mới dám ngon lên mà bơi vào bờ trốn. con rắn đó to như cánh tay người, dài cỡ bốn mét trông dị thường vô cùng, nó lên được bờ rồi cứ thế cắm đầu chạy một mạch về nơi còn sót lại chút linh khí cuối cùng đang phát ra rõ, đó chính là nơi nó đặt ra kết giới để làm phép biến di, chính là đạo bùa chú đã vẽ ra trên lưng hạ… vậy là rắn cứ nhằm thẳng hương nơi nhà hạ mà chạy không dám quay đầu lại.



Khi tới cổng nhà hạ rắn đứng ngoài nghe ngóng vì thấy có kết giới rất mạnh đang bảo vệ quanh ngôi nhà nên không vào được, mãi lúc sau thấy có sư nhất nguyên xúi, cả thảy tăng đoàn liền phá kết giới mà chạy ra cứu hỏa ở sông hạc, khi đó rắn mới bình tĩnh lẻn vào, lúc này trong nhà chẳng còn ai, rắn cứ thế nhắm hướng nơi bùa phát ra linh khí mà bò tới, lúc này đồng hồ đã chỉ đúng ba giờ, là lúc linh khí đang phát ra mạnh nhất, giờ hồn xác đã tan cả, nhanh bám vào đó thì còn giữ được thần thức, rồi từ từ kiên trì tu luyện có ngày còn khôi phục được, chứ cứ ở trong thân rắn chẳng chóng thì trầy hoặc bị loài ngươì bắt ăn thịt, hoặc bị các loài động vật ăn thịt khác bắt được gϊếŧ mất.

Vào tới phòng hạ, rắn thấy người mẹ đang nằm bên giường ôm con mà khóc, mới nghĩ thầm trong bụng

“giờ mới đên giờ linh khí phát ra, cớ sao lại đã khóc từ lúc nào? Chết từ lúc nào rồi đây?”

Đoạn bò trườn lên giường hạ, thấy hạ xác đã lạnh, người mẹ cứ thế ôm lấy con mà khóc mãi không thôi, đoạn rắn lao lên cắn một nhát cực mạnh vào gáy bà…

Một dòng máu đỏ phun ra từ hai vết răng nanh.

Mẹ hạ hét lên kinh hãi, quay nhìn sang thì thấy con rắn dài to lù lù đang đứng ngay bên mình thì hồn phách lên mây, hét một tiếng kinh hoàng rồi chẳng còn nghĩ ngợi được gì, chỉ biết theo phản xạ ôm chầm lấy xác hạ mà bảo vệ không cho con rắn kia phạm vào thân con, rồi độc tố lan ra rất nhanh, mẹ hạ lả đi ngay trên xác hạ nhưng tay vẫn cứ ôm cứng bảo vệ lấy xác con, rắn lao đến cắn thêm hai phát vào tay vào lưng, bà vẫn ôm xác con khư khư không cho chạm, rồi chỉ trong phút chốc, người lả đi, độc theo máu mà phủ khắp nội tạng.

Rồi mắt mờ đi, cố gượng nhìn mặt con trong vòng tay lần cuối, sau dần chẳng còn biết gì, quỷ tột khốc hiện ra chẳng thèm nói năng, quăng xích bắt ngay đi…

Mẹ hạ chết, tay vẫn ôm chặt xác con…

Thật là,

Mới đây còn thấy nói cười

Chỉ trong phút chốc thành người âm dương

Con đi con có mẹ thương

Mẹ đi thì chỉ lên đường lẻ loi

Thân mẹ máu chảy thành ngòi

Xác con đã lạnh mẹ đòi theo chăng?

Mẹ đây có chết chẳng màng

Dùng thân che chở mà quàng lấy con…

Đoạn cắn chết mẹ hạ rồi, rắn ngỏng đầu trườn lên thân hạ, chợt thấy linh lực phát ra lạ thường, trong bụng rắn mừng thầm.

Gặp may rồi, gặp kẻ có căn chết đi vẫn còn căn lớn, chiếm lấy xác nó làm nơi nương thân thì đỡ được thập phần thời gian hồi phục…

Nói đoạn chồm tới mặt hạ…



Lại nói đoạn, hạ cứ đi theo các quỷ mãi, tới một chốn u minh, xung quanh đầy những ma quỷ đang bò trườn ra xin ăn, lúc này quỷ vô tận ý quay sang nói với hạ:

“Đây là dõi dịch âm.”

Rồi giảng cho hạ nghe về cõi ấy.

Hạ chẳng nói gì, nhìn những bóng ngạ quỷ bủng beo, trọc lốc đi không vững mà thầm thương xót cho chúng.

Thật là,

Thương cho cõi ngạ quỷ

Quanh năm chẳng khói hương

Ăn vào đều hóa lửa

Cháy thấu tới tận xương.

Đi hết cõi dịch âm các quỷ lại dẫn hạ qua quỷ môn quan*, sau khi qua cửa này thì tột khốc biến mất, nhận nhiệm vụ bắt vong hồn khác, chỉ còn quỷ la sát và vô tận ý dẫn hạ vào trong, qua quỷ môn quan thì chúng nó dẫn hạ lên một con đường trải dài miên man vô tận, hai bên chỉ mọc một loại hoa đỏ rực , gọi là hoa mạn thù sa*, không có cành lá, chỉ có màu đỏ, hòa cùng màu đen thăm thẳm tới cuối chân trời.

(*quỷ môn quan: cửa vào âm phủ; *mạn thù sa: còn gọi là hoa bỉ ngạn, chỉ rực một màu đỏ)

“Những người chưa hết dương thọ mà không may chết bất kì sẽ nằm lại trên con đường này chờ khi nào dương thọ của họ hết thì về âm ti nghe xét xử, những người đó đều là vong ma ngạ quỷ, còn đường này tên là đường huỳnh tuyền”- quỷ vô tận ý nói.

Rồi nó nắm lấy tay hạ, niệm chú lầm rầm, tức thì cả hai quỷ và hạ đều tan đi, hiện lên ở cuối con đường đó.

Sau đấy chúng nó dẫn hạ tới một ngọn đá to, hình thù không rõ ràng nhưng to chắc cỡ khoảng 3 mét, rộng chừng 2 mét, rồi quỷ nói:

“Đây là đá ba đời*, nhìn vào đây thì biết hết chuyện của kiếp này và kiếp trước từng làm thiện làm ác thế nào, có muốn thử nhìn hay chăng?”

Hạ là người đã giác ngộ thiền môn, biết tiền hậu kiếp đều chỉ là giả tạm, nén được tò mò, liền lắc đầu nói không.

Vậy là các quỷ lại dẫn đi, tới một ngọn đài cao, đài đó rất lạ kì, mặt như cánh cung, lưng như dây cung ngang nhau, trên rộng dưới hẹp, ngoài con đường dẫn lêи đỉиɦ đài còn lại xung quanh toàn rừng đao biển kiếm.

Quỷ nói:

“Đây là vọng hương đài, nhìn về nó thì thấy người thân mày lần cuối. Mày muốn lên xem không?”

Hạ lắc đầu bảo không.

Chúng quỷ lại dẫn hạ đi nữa, tới một con sông rất lớn, sông đó nước đỏ như máu, bên dưới trôi nổi nào vong ma ngạ quỷ, trùng độc rắn rết, lại bốc lên mùi tanh hôi kinh khủng, tiếng kêu gào thảm thiết.

Quỷ nói rằng:

“Đây là vong xuyên hà, nếu nhảy xuống sông này thì ở đây đủ nghìn năm mới về dương thế , nhưng vẫn giữ được kí ức, nếu không xuống đây ở thì phải quên đi kí ức. Mày chọn ra sao?”

Hạ lặng im không đáp, chúng quỷ nhìn nhau, rồi vô tận ý nắm lấy tay hạ mà niệm chú biến di,khi hạ mở mắt ra thì đã ở bên kia sông.

Hai quỷ la sát và vô tận ý lại dẫn hạ đi nữa. Đoạn tới một chân cầu rất lớn gồm có ba tầng, tầng trên đỏ, tầng giữa màu đen vàng, tầng dưới màu đen tuyền, quỷ la sát nói:

“Cầu này là cầu nại hà, đi qua cầu này là tới âm ti.”

“Cầu này ra sao?”- hạ hỏi

“Cầu này chia làm ba tâng tùy vào nghiệp lực mỗi người mà đi được tầng tương ứng, khi đi nếu ngoảnh mặt nhìn lại sẽ bị rớt xuống sông này, bị rắn đồng chó sắt ăn hồn.”

Rồi quỷ chỉ vào một người đàn bà múc một nồi lớn gì đó, ngồi ngay đầu cầu mà giảng:

“Kia là mạnh bà*, người đó dùng nước mắt của vong ma ngạ quỷ nấu lên một thứ nước gọi là vong ưu tán*, uống nước đó vào thì quên hết tiền kiếp, nếu không uống nước đó thì trở lại sông ban nãy mà bơi.”

(*mạnh bà: người cho uống thuốc lú;* vong ưu tán: canh mạnh bà).

Hạ chẳng đáp lại.

Lúc này la sát quay lại bỏ đi, chỉ còn quỷ vô tận ý lại cầm tay hạ niệm chú, hạ nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã qua bên kia cầu nại hà, trí nhớ ý thức vẫn đểu còn nguyên.

“Sao tôi không phải chịu các ải đó?”- lúc này hạ mới hỏi quỷ.

“Có vô tận ý dẫn đi thì không phải chịu các ải đó, giờ đưa ngươi vào gặp thẳng diêm vương.”

Nói đoạn lại nắm tay, hạ biết ý nhắm mắt lại, quỷ niệm chú, vậy là cùng tan đi.

Thật là,

Nơi bến sông, sí điểu trổ oai thần

Nơi âm dương, hiền nhân thăm địa phủ.