Chương 42

Tiêu Hủ sau khi tan làm tranh thủ đến thẩm mỹ viện một chuyến - lúc trước đầu óc nóng lên làm thẻ, lại gần như không đi lần nào. Cân nhắc lời Tiêu Sạn nói lúc chiều, phát hiện chính mình thật sự giống như "Thị sủng mà kiêu", không đến phòng gym không nói, đống mỹ phẩm dưỡng da chất trong thư phòng cũng lười dùng, ăn uống không tiết chế, Bách Doãn làm bao nhiêu anh liền ăn bấy nhiêu, thỉnh thoảng đồ ăn khuya ít hơn so với dự định, anh ăn xong phần của mình, còn khều khều trong phần của Bách Doãn.

Bách Doãn cũng để cho anh khều.

Nhưng bốn chữ "Thị sủng mà kiêu" không thể ngẫm nghĩ nhiều, nghĩ nhiều liền không ngăn được khóe môi câu lên. Tiêu Sạn rõ ràng là phê bình anh, để anh sửa đổi thói quen xấu hình thành từ nhỏ, anh lại tự cho rằng, điều này thật sự rất ngọt ngào.

Cảm giác được sủng, quả thực là quá tuyệt vời!

Điện thoại vang lên, là Bách Doãn gọi.

"Khi nào thì về?" Bách Doãn hỏi.

"10 phút, ở trước có hơi kẹt xe."

"Vậy vừa đúng lúc, mua túi bột súng về, nấu ăn cần dùng."

Tiêu Hủ tinh thông ăn, nhưng đối với việc nấu ăn lại không biết gì cả, gia vị quen thuộc chỉ có muối, vị tinh, nước tương, ớt, căn bản chưa từng nghe qua bột súng, ngay cả từ "súng" như thế nào cũng không biết viết.

Mà ở trước mặt người trong lòng, hiển nhiên không thể để lộ bản thân mình vô tri, vì thế chỉ nói: "Được."

Bách Doãn hỏi ngược lại: "Biết là cái gì không?"

"Làm sao mà không biết hả? Không phải là chút đồ dùng để nấu ăn sao." Anh chột dạ nói: "Yên tâm yên tâm, lập tức mua về cho cậu."

Bách Doãn cười cười: "Được rồi, anh đừng mua nhầm là được."

Tiếng nói cười trầm thấp đánh sâu vào màng tai, thân mình Tiêu Hủ quả quyết, lại nghĩ tới "Thị sủng mà kiêu", ngay cả một âm tiết "Ừm" cũng ngọt đến trào mật.

Bách Doãn chưa cúp máy, thanh âm so với vừa nãy càng ôn nhu hơn, "Anh đang cười hả?"

"Khônng có!" Tiêu Hủ nhanh chóng cãi lại, nhưng giọng điệu vui mừng lại bán đứng anh.

Bách Doãn không đùa nữa, nói: "Lo lái xe đi, chờ anh."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Hủ nhìn về dòng xe cộ phía trước nghĩ, may mà tắc đường chạy chầm chậm, nếu không anh có thể đạp chân ga một phát, chạy liền hơn mười km.

Gần khu đó có một cửa hàng tiện lợi, Tiêu Hủ vốn định đem thứ Bách Doãn muốn mua nói cho nhân viên cửa hàng, để người ta tìm giúp. Nhưng vừa rồi bị Bách Doãn ghẹo đến mất hồn, nhất thời hưng phấn quá..., đột nhiên không nhớ nổi Bách Doãn muốn mua bột gì.

Nhân viên cửa hàng kiên nhẫn hỏi: "Tiên sinh, nếu không anh có thể gọi điện thoại hỏi thử?"

Này mẹ nó sao có thể gọi điện thoại! Anh nghĩ, không biết cái thứ kia là cái gì đã đủ mất mặt rồi, bây giờ còn không nhớ được tên, này thành cái gì nữa? Lớn tuổi trí nhớ kém hay là chỉ số thông minh thấp?

"Cậu để tôi nghĩ đã." Anh làm bộ bình tĩnh nói: "Điện thoại bạn tôi bị ngưng do nợ phí rồi."

Em trai nhân viên nói: "Chỗ chúng tôi có cung cấp dịch vụ tính phí."

"Không, không cần..." Anh đỡ trán, mấy giây sau nói: "Tôi nhớ ra rồi, là bột gì đó."

"Bột?" Em trai nhân viên suy nghĩ một chút: "Chỗ chúng tôi có rất nhiều bột, anh muốn bột để làm món gì? Tôi lấy vài loại ra cho anh xem."

"Dùng để nấu ăn." Anh trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại ảo não - mình lúc nãy sao lại ương ngạnh cái gì không biết? Hỏi xem đó là thứ quái quỷ gì thì sẽ không bị mất mặt vì mua sai!

"Tôi biết là dùng để nấu ăn, nhưng chỗ chúng tôi ngoại trừ bột giặt, đều là bột để nấu ăn. Anh nói không rõ ràng như vậy, tôi không thể tìm cho anh được a."

Tiêu Hủ nóng nảy, "Là bột gì có hai chữ!"

Em trai nhân viên cửa hàng: "Bột khoai? Bột mì?"

Bột mì hình như không phải, Tiêu Hủ nghĩ, "Chắc là bột khoai."

"Được, tôi lấy cho anh ngay."

Khi Tiêu Hủ đem theo một kí bột khoai về đến nhà, Bách Doãn từ bếp đi ra, bất đắc dĩ nói: "Anh mua cái này làm gì?"

Tiêu Hủ vừa nghe liền biết nguy rồi mua sai rồi, lúng túng để bột khoai xuống, đỏ mặt nói: "Cậu...cậu không phải cần cái này hả?"

Tiêu rồi, trí nhớ kém, người già ngốc!

Bách Doãn thở dài: "Cái tôi muốn là bột súng."

Tiêu Hủ vỗ trán một cái, mình con mẹ nó sao lại nhớ không nổi hai chữ này!

Bách Doãn quay lại phòng bếp, tắt máy hút dầu khói, đi tới cửa, một tay cầm di động và chìa khóa, một tay nắm lấy cổ tay Tiêu Hủ, "Đi thôi."

Tiêu Hủ vẫn còn đang phiền muộn, mờ mịt nói: "Đi đâu?"



"Đi mua bột súng a, làm thịt nhuyễn phải thêm bột vào canh." Bách Doãn nói: "Nhưng mà anh mua bột khoai cũng dùng được, lát nữa chiên ăn."

Tiêu Hủ rụt lại, Bách Doãn lực tay lớn, không để cho anh thu tay về. Anh cúi đầu, mím môi, nghĩ đến bộ dáng khiêm tốn xin chỉ bảo, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

Đắc ý muốn chết, mua sai đồ này nọ không chỉ không bị mắng, thức ăn khuya còn nhiều thêm một món bột chiên.

Bách Doãn có lẽ là thiên sứ nha! Đây có thể chính là yêu!

"Nghĩ cái gì mà cười như vậy?" Bách Doãn đột nhiên hỏi.

"Tôi đâu có cười." Tiêu Hủ liền vội vàng đè khóe môi xuống, nhìn thiên sứ của mình, "Tôi có cười hả?"

Hai tay Bách Doãn không rảnh rỗi, cúi đầu hôn nhẹ lên trán anh, "Người bột súng cũng không biết, vẫn còn cười được nha."

"A..." Vẫn là bị mắng, tình yêu thật sự quá nông cạn.

Đến cửa hàng tiện lợi, Tiêu Hủ không tiện vào, đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong, em trai bán hàng tinh mắt, hô: "Tiên sinh, anh lại tới nữa a!"

Tiêu Hủ làm bộ không nghe thấy, nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn trời.

Bách Doãn nói: "Xin chào, tôi muốn một túi bột súng."

Em trai bán hàng "Ai ya" một tiếng, hướng Tiêu Hủ nói: "Tiên sinh, vừa rồi tôi quên mất, ngoài bột khoai bột mì, hai chữ còn có bột súng... A, tôi hiểu rồi, có phải anh mua nhầm bột không?"

Mặt Tiêu Hủ ngày càng đen: tôi xin cậu đừng nói nữa!

Bách Doãn cười không nói, lấy vài thứ trên kệ hàng hóa.

Em trai bán hàng là một cái bánh bao nói, vừa quét mã vừa nói: "Tiên sinh, anh chính là bạn của vị tiên sinh kia hả? Vừa nãy tôi bảo anh ấy gọi cho anh hỏi xem là bột gì, anh ấy nói di động của anh bị khóa rồi. Tiên sinh, di động mà bị khóa thì bất tiện lắm, nếu không anh ở đây nạp thêm chút...

"Tiền" còn chưa nói ra, em trai bán hàng liền khựng lại.

Bởi vì trong tay hắn, đang cầm một chai dầu bôi trơn.

"A..." Em trai bán hàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng đem dầu bôi trơn quét mã rồi bỏ vào trong túi, "Tổng cộng 103 tệ."

"Cảm ơn." Bách Doãn dùng di động thanh toán xong, cười nói: "Vừa nãy đã nạp rồi, lần sau đến chỗ cậu nạp."

Tiêu Hủ nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện chỉ muốn lập tức rời khỏi "đất thị phi" này.

Bách Doãn cầm túi mua sắm, bên trong phần lớn là đồ ăn vặt Tiêu Hủ thích, hô: "Chờ tôi nữa, đi nhanh như vậy làm gì."

Tiêu Hủ rầu rĩ xoay người, rất muốn cho cửa hàng tiện lợi kia phá sản.

"Anh xem." Bách Doãn lấy bột súng trong túi ra, "Chính là cái này."

Tiêu Hủ cầm lấy, nhìn đến chữ "súng" kia liền không nhịn được nhỏ giọng mắng "Tôi thao"(đm).

"Hả?" Bách Doãn hỏi: "Nó chọc giận anh?"

"Không a." Tiêu Hủ đem bột súng bỏ lại vào túi, vành tai dần dần đỏ lên.

Bách Doãn cảm thấy hơi nghi hoặc, đi một lát bỗng nhiên hiểu ra Tiêu Hủ mắng cái gì -- chữ "súng" trong bột súng, một cái là 欠(qian), trên đầu là bộ thảo 艹 (cao 草), kết hợp lại chính là....

Đm. (Qian gun cao)

Bách Doãn mỉm cười, này thật sự là.... nghĩ ngợi nhiều quá.

Tiêu Hủ càng nghĩ càng nhiều, còn chưa tới nhà mà đã bắt đầu cân nhắc ý đồ Bách Doãn bảo mình mua bột súng.

Bách Doãn vừa thấy vẻ mặt đó của anh, liền biết anh nghĩ cái gì, do dự có nên vạch trần không, một đám trẻ con phía trước đột nhiên vọt tới, đứa dẫn đầu oa oa kêu to: " A a a a con nhện thật lớn!"

Tiêu Hủ lập tức căng thẳng, không tự chủ được chạy đến trốn bên người Bách Doãn.

Sau đám trẻ con có một đứa nhỏ nghịch, trong tay cầm một con nhện, vừa chạy vừa cười: "Đừng chạy! Đám nhát gan!"

Bách Doãn bảo vệ Tiêu Hủ, lui sang bên cạnh mấy bước. Tiêu Hủ nhắm mắt lại, chỉ sợ nhìn thấy con nhện.

Tiếng ồn ào đánh đuổi xa dần, Bách Doãn mới nói: "Được rồi, đều đi cả rồi."

Tiêu Hủ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện đang đứng dưới tán cây.

Giữa hè, cây đại thụ ở đâu cũng đều cành lá xum xuê.



Có cái gì từ trên cây hạ xuống, nhẹ nhàng rơi trên đầu anh, anh cả kinh trợn to hai mắt, toàn thân đều tê rần. Bách Doãn giơ hai tay lên ôm eo anh, phát hiện anh đang run rẩy, an ủi: "Đừng sợ, không phải đã nói rồi sao, lúc nào cần đi qua dưới tán cây, tôi sẽ ở bên cạnh anh."

Tiêu Hủ siết chặt nắm tay, thấy Bách Doãn đưa tay lên, duỗi đến đỉnh đầu của mình.

Lấy xuống, là một đóa hoa màu hồng nhạt.

Mùa hè từ trên cây rơi xuống, không chỉ có nỗi sợ hãi sâu đậm nhất từ lúc nhỏ, còn có sự ôn nhu gần trong gang tấc như bây giờ.

Bách Doãn cầm hoa, chuyển động đầu ngón tay, "Muốn không?"

Tiêu Hủ nhìn chằm chằm đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt, cảm giác sợ hãi như thủy triều rút, trong lòng bị dòng nước ấm áp lấp đầy. Giây lát, anh kinh ngạc tự đưa tay, nhận bông hoa nhỏ, "Cái này, cái này..."

Bách Doãn không nói thêm nữa, dắt anh đi về nhà.

Trong phòng bếp toàn là âm thanh của nồi bát muôi chậu, Tiêu Hủ lặng lẽ nhìn cửa thư phòng, vẫn còn khóa, lấy một quyển sách dày nhất từ trên giá xuống, cẩn thận đặt đóa hoa kẹp vào, ôm sách ngơ ngẩn trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.

Bách Doãn còn đang bận rộn trong bếp. Tiêu Hủ giấu hoa xong, vẫn còn thứ quan trọng hơn muốn giấu.

Chính là quần lót tình thú.

Quần lót là mua cho Bách Doãn, từ lần trước bị ảnh hưởng bởi thứ đồ kia trên diễn đàn, anh nằm mơ đều mơ thấy Bách Doãn mặc quần lót. Vóc người Bách Doãn đẹp như vậy, chỗ đó cũng uy phong, mặc vào nhất định đẹp như người mẫu.

Anh chạy vào phòng ngủ Bách Doãn, nhanh chóng đem quần lót nhét vào ngăn đựng quần lót, sau đó vẻ mặt vô tội đi tới bếp, "Tiểu Doãn, tôi đói rồi."

Bách Doãn đang thêm thịt vào canh, túi bột súng đặt trên bệ, anh lại thấy cái chữ "đm" kia, đột nhiên mặt nóng lên.

Hình như, có chút thiếu thiếu?

Mấy ngày sau, Bách Doãn ở nhà quét dọn, mở ngăn kéo đồ ra liền thấy năm cái quần lót khác nhau.

Lần trước "Hủ Hủ nho sinh" trả lời "Cảm ơn đã chia sẻ" tại bài viết quần lót kia, hắn đã nghĩ là Tiêu Hủ sẽ mua, nhưng không nghĩ tới Tiêu Hủ lại là mua cho mình, mua cũng không nói, lặng lẽ meo meo nhét vào trong đống quần lót.

Ý nghĩa rất rõ ràng -- Tiểu Doãn, tôi mua cho cậu, cậu mau chủ động một chút, mặc vào cho tôi nhìn đi.

Một đống việc không có làm, Bách Doãn giặt qua quần lót, phơi trên ban công.

Trước khi Tiêu Hủ về nhà, quần lót đã khô rồi, lần thứ hai bị cất vào ngăn.

Tiêu Hủ hôm nay hơi buồn bực -- buổi trưa Kỳ Kỳ tới công ty một chuyến, vừa thấy anh liền nhéo nhéo cánh tay, cười nói: "Tiểu Hủ của chúng ta thật nhiều thịt nha."

Vì câu này, anh suýt chút nữa không ăn hết bữa trưa được đóng gói mang tới.

Bách Doãn hỏi: "Sao vậy? Buồn bã ỉu xìu như thế kia.

"Tôi có mập không a?" Tiêu Hủ sờ sờ cằm, rồi sờ sờ chân.

"Không mập." Bách Doãn nói: "Nhưng mà có thể tập luyện một chút."

Tiêu Hủ nghĩ: Đây không phải là nói tôi mập sao!

"Ngược lại anh cũng dậy sớm, hay là cùng tôi chạy bộ buổi sáng đi." Bách Doãn nói: "Tôi dẫn anh chạy."

Ánh mắt Tiêu Hủ sáng lên.

Trước đây Bách Doãn cũng từ đề cập qua chuyện chạy bộ sáng sớm, khi đó trong lòng anh lo lắng đủ thứ, từ chối. Hiện tại vừa nghĩ, sáng sớm cùng người yêu rèn luyện, có thể vẫn tốt hơn nhiều so với một mình ở phòng tập gym chạy bộ.

Vì vậy liền đáp ứng.

Nhưng việc này đến cùng cũng không thành.

Buổi tối Bách Doãn thay quần lót, cảm giác có chút không được tự nhiên, sau khi lên giường phía sau bị lạnh, hắn không nói với Tiêu Hủ mình đã mặc vào.

Mùa hè nóng, nửa đêm mền bị đá xuống đất.

Hôm sau Tiêu Hủ tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện Bách Doãn mặc cái gì.

Cơn buồn ngủ do dậy sớm nhất thời tan thành mây khói, anh nhìn chằm chằm chỗ đó của Bách Doãn, tim đập càng nhanh.

Lần trước Bách Doãn hôn chỗ tư mật đó của anh, anh đã sớm muốn hôn Bách Doãn một cái, đáng tiếc không có kiến thức, không có kinh nghiệm thực tiễn, lo lắng không làm tốt.

Nhưng lần này...

Hầu kết anh giật giật, như là rốt cuộc đã quyết định.

Bách Doãn mở mắt ra trong cơn khoái khoải mềm mại, một lát sau chống người dậy, đem người đang ở giữa hai chân mình kéo lên.