Chương 18

Lúc tâm tình không tốt, Tiêu Hủ sẽ đến căn nhà đã cùng Bách Doãn ở hơn nửa năm ở lại một hai ngày, ngủ trên giường Bách Doãn, dùng thư phòng của Bách Doãn. Cách hai năm, căn phòng đã sớm không còn hơi thở của Bách Doãn, nhưng Tiêu Hủ vẫn thích ở lại.

Từ lần trước cùng Bách Doãn nói chuyện điện thoại, tâm tình của Tiêu Hủ không mấy tốt đẹp, một bên giận chính mình không thể khống chế kỹ năng diễn xuất, một bên buồn bực Bách Doãn không trở về, ngày hôm sau sau khi tan làm liền chuyển tới đây, có lúc sẽ đến cửa trường học cùng đám học sinh chen chúc mua xiên nướng.

Lớp 12 so với các khối lớp khác học buổi tối nhiều hơn, trước đây cậu luôn lấy lí do "Quá muộn sẽ không an toàn" chạy tới trường học Bách Doãn, Bách Doãn lúc đầu không nói gì, về sau có một lần dừng lại chỗ quầy ăn vặt chồng chất bên cạnh, quay đầu lại hỏi: "Đói bụng không?"

"Hả?" Tiêu Hủ quét mắt về phía mấy món ăn không mấy sạch sẽ kia, nhưng trông rất ngon miệng, vốn không đói bụng, lại mạnh miệng nói đói bụng, nuốt một ngụm nước miếng: "Cậu vừa nói gì...?"

"Ông chủ, cho ba xiên mực." Bách Doãn trả tiền, "Cho ít ớt một chút".

"Không." Tiêu Hủ giật giật áo Bách Doãn, "Tôi khẩu vị nặng. Lần trước tôi có nói cậu không nhớ sao? Không cay ăn sẽ không ngon a."

Bách Doãn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ở bên ngoài vẫn nên ăn nhạt một chút sẽ tốt hơn, ở đây dầu ớt không được sạch sẽ."

Tiêu Hủ trừng mắt, "Vậy mà còn dẫn tôi đi ăn?"

Bách Doãn cười một cái. Một đám học sinh vây tới, bảo ông chủ bán cho năm mươi xiên, một cậu bé mập mạp lớn tiếng nói: "Đừng khách khí đừng khách khí, đã đến tam trung thì phải nếm thử mực tam trung, tao cá với tụi bây, bảo đảm ngon đến cắn lưỡi luôn đó!"

Mọi người cười rộ lên, Tiêu Hủ hỏi: "Thật sự ngon vậy sao?"

Bách Doãn nói: "Một lát ăn sẽ biết."

Tiêu Hủ không ăn quán ven đường, bình thường mang đồ ăn khuya cho Bách Doãn đều là mua tại mấy quán cao cấp hoặc nhà hàng. Nhưng cũng không đến nỗi như Chương thiếu Tần thiếu đối với quán ăn ven đường xì mũi coi thường, trước đây đứng gần trường chờ Bách Doãn, cũng vì buồn chán liền thèm ăn, mua cây kẹo bông đứng bên đường ăn.

Ngày đó anh mặc âu phục, tuy là không giống tổng giám đốc, nhưng nhìn qua vẫn giống một người làm việc cấp cao. Mà người làm việc sang trọng này lại một tay cầm di động, một tay cầm kẹo đường, dùng cái miệng nhỏ liếm liếm kẹo đường, vẫn chú ý duy trì dáng vẻ, sợ kẹo đường dính lên mặt lên tóc.

Hai ba nữ sinh đi ngang qua, cười đùa nói: "Người này thật đẹp trai! Là bá đạo tổng tài a!"

Mấy nam sinh đi theo sau liền dội nước lã nói: "Cái gì bá đạo tổng tài? Làm gì có bá đạo tổng tài nào đứng bên đường liếm kẹo bông?"

Cổ Tiêu Hủ cứng một chút, cảm thấy có chút mất mặt.

Nhìn qua một cái liền thấy một nam sinh bốn mắt đứng một bên nhìn anh, sau đó đẩy đẩy kính, rời đi. Tiêu Hủ không hiểu đối phương có ý gì, vừa về nhà liền nói lại với Bách Doãn, hắn nói: "Cậu ta có lẽ là vì cảm thấy tuyệt vọng với tương lai của mình."

"A? Vì sao?"

"Nỗ lực học tập, thi đậu đại học danh tiếng hàng đầu, lên làm giám đốc, bất quá cũng chỉ như vậy."

"Bất quá chỉ như vậy là sao? Tôi..."

"Là tổng giám đốc cũng không khác học sinh trung học đứng bên đường liếm kẹo."

Tiêu Hủ tức giận, thô bạo nói: "Tôi ăn kẹo bông chứ có trêu ghẹo ai đâu chứ!"

...

Cá mực tam trung bất danh hư truyền, kẹo bông cũng rất ngọt, mà gần nhất, Tiêu Hủ thử ăn lại thấy tẻ nhạt vô vị.

Tình một đêm giống như không hề kéo gần quan hệ của hai người, ngược lại còn đẩy cách xa hơn. Mà điểm chết người chính là, anh liên tiếp nói sai, đại khái là không còn cách nào cứu vãn hình tượng trong lòng Bách Doãn.

Nhưng nếu lúc này buông tay hắn, anh cũng không cam tâm, thường xuyên đứng một chỗ than thở, buổi sáng soi gương, đều thấy khóe mắt nhiều hơn một nếp nhăn.

Hôm nay Trọng Thành nhiệt độ rất cao, Tiêu Hủ vừa sáng sớm đã đổ mồ hôi, lúc ở văn phòng làm việc mát mẻ cũng cảm thấy tâm trạng có chút kì lạ, dự cảm là sẽ phát sinh chuyện gì đó. Tan làm Tiêu Hủ về nhà nằm một lát, trời tối lại dần dần cảm giác được thân thể có chút không thoải mái. Vừa mới ở ngoài trời nóng, rất khó chịu, vì vậy uống lung tung một ít thuốc dự phòng.

Trong nhà không có đồ ăn, ban ngày trời nóng khẩu vị kém, bây giờ đói bụng, đành phải thay quần áo thể thao, ra ngoài kiếm chút gì đó ăn.



Ra khỏi nhà chỉ có quán ăn ven đường trước cửa trường học là gần nhất, muốn ăn đồ giá cao phải đi thêm một đoạn đường nữa. Thuốc có tác dụng, Tiêu Hủ có hơi chóng mặt, không muốn đi quá xa, thêm nữa miệng đang không có khẩu vị, đặc biệt muốn ăn đồ cay dầu, vừa đi vừa nghĩ tới Bách Doãn, không để ý tới tiếng chuông tan học của học sinh lớp 10,11, một đám lớn học sinh tuôn ra cửa trường.

Hai năm rưỡi trước đây, Tiêu Hủ lần đầu tiên đến tam trung, suýt chút nữa bị cậu nhóc học sinh chạy xe đụng ngã, là Bách Doãn phản ứng cực nhanh mà ôm lấy anh.

Tiêu Hủ nhớ rất rõ cảm giác đâm sầm vào ngực Bách Doãn, nhưng lại quên mất câu nói của Bách Doãn_ở đây đông đúc, không ai quản, anh nhớ chú ý đường đi một chút.

Tiêu Hủ không tập trung mà đi, lực chú ý cùng phản ứng đều bị thuốc ảnh hưởng, ba chiếc xe đạp quẹo trái quẹo phải phóng nhanh tới, một đám người cười nói, nam sinh đi đầu tiên phát hiện không ổn liền rống to: "Tránh ra tránh ra!"

Đã muộn.

Tiêu Hủ tuy có né, nhưng lại chậm nửa nhịp, bị chiếc xe đạp không kịp phanh quẹt một cái, chật vật ngã xuống đất.

Đau!

Nam sinh vừa đâm trúng anh ném xe đạp sang một bên, vội vã chạy tới, ngồi xổm trên mặt đất nói: "Anh, anh có sao không?"

Tiêu Hủ nằm nghiêng, chân bên phải cùng khuỷu tay phải bị trầy mạnh, máu chảy ra, nhìn qua có hơi dọa người.

Nam sinh mặt bị dọa trắng, đám bạn học cùng chạy tới cũng mặt mày như màu đất.

Tiêu Hủ đứng lên, tâm lý rất bình tĩnh, không muốn gây phiền phức cho cậu nhóc, cười nói: "Không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ, bôi tí thuốc là ổn thôi."

"Em đưa anh đi bệnh viện." Nam sinh nói: "Tiền thuốc men em sẽ trả."

Anh làm sao có thể để một học sinh trung học trả tiền thuốc men được, khoát tay nói: "Chỗ này đường hẹp, lần sau đừng chạy nhanh như vậy."

"Vết thương của anh..."

"Tôi tự xử lý được."

Sau khi khuyên nhủ cậu học sinh không cần chịu trách nhiệm xong, Tiêu Hủ vốn định về nhà gọi thức ăn giao đến, nhưng vừa bước được hai bước xoang mũi liền đau xót, cảm thấy thực ủy khuất.

Thật là nhớ Bách Doãn.

Nếu như hắn ở bên cạnh, nhất định sẽ một lần nữa ôm lấy anh, không để anh bị ngã đến tay chân đều bị thương như thế này.

Bước chân bất động, mùa hè xung quanh trường học cây lá um tùm, Tiêu Hủ tìm hồi lâu, mới tìm được một quầy đồ nướng không bị cây lá bao xung quanh, sau khi gọi món ngồi trên ghế, xác định cành lá không chạm đến đầu mình, mới thoáng yên tâm.

Chỗ da bị trầy nóng rát đau nhức, anh chẳng muốn để ý tới, nhấp một hớp trà lạnh, lại nghĩ tới Bách Doãn.

Nếu như Bách Doãn có ở đây thì tốt rồi.

Xung quanh học sinh càng ngày càng đông, học sinh yêu sớm dựa sát vào nhau, cúi đầu thì thầm to nhỏ. Anh khép môi, sinh ra chút hâm mộ.

Nhỏ như vậy đã biết yêu đương rồi, còn anh đã 28 tuổi còn không theo đuổi được người trong lòng.

Điện thoại rất yên tĩnh, Tiêu Hủ nhìn số Bách Doãn, màn hình vừa tắt lại tiếp tục ấn sáng lên, rồi lại tắt xuống rồi lại ấn sáng lên...

Thật muốn nói với Bách Doãn, cậu không có ở đây, tôi bị xe đạp đụng phải, tay chân đều trầy tróc cả, rất đau.

Muốn nói với Bách Doãn, cậu là sinh viên ngành y, cậu có thể đến bôi thuốc cho tôi được không a? Tôi rất sợ đau.

Còn muốn nói với Bách Doãn, Tiểu Doãn, tôi nhớ cậu...

Màn hình lại đen xuống, Tiêu Hủ ấn một cái, phía sau lưng đột nhiên bị một học sinh đụng phải, ngón trỏ trực tiếp ấn nút "Gọi".

Cậu nhóc vội vàng xin lỗi, anh vội đáp lễ, nói xong hai câu "Không sao", mới phát hiện điện thoại đã gọi đi.



Đang muốn ấn nút "Tắt", âm thanh quen thuộc đã truyền đến.

"Tiêu Hủ?"

Anh hô hấp chậm lại, vô thức nắm chặt tay.

Bách Doãn lại nói: "Tiêu Hủ?"

"Tôi đây." Anh cố gắng bình tĩnh, nhưng âm thanh vẫn có chút run rẩy.

"Anh..." Bách Doãn nói hơi chậm, có lẽ đang tự hỏi Tiêu Hủ vì sao giờ này lại gọi tới, "Anh làm sao vậy?"

Tiêu Hủ ngẩn người, cảm thấy lời này không đúng lắm, nhưng không đúng chỗ nào, nhất thời không nghĩ ra được.

"Tôi đêm nay thèm ăn." Dừng hai giây, anh rốt cuộc tỉnh táo lại, "Nhớ tới trước kia cậu mời tôi ăn xiên mực, liền một mình đi tới cửa trường cấp ba."

"Ừm." Bách Doãn nói.

Vẫn là không muốn nói chuyện với tôi sao? Tiêu Hủ có chút khổ sở mà nghĩ, lại nói: "Gần trường y không có phải không? Lần trước tới, chỉ thấy bán mực viên, không thấy bán mực nướng xiên."

Cuộc đối thoại diễn ra tới đây coi như bình thường, nhưng nói càng nhiều, tia khổ sở Tiêu Hủ kìm nén lại càng lớn, tâm tình cũng càng lúc càng không khống chế được.

Bách Doãn lạnh lùng "Ừ", tựa như cái dao cùn đâm vào tim anh, không đến mức đổ máu, nhưng lại đau dữ dội.

Tiêu Hủ cắn cắn môi dưới, miễn cường cười đắng chát: "Tiểu Doãn, tôi bị xe đụng phải."

"Cái..."

"Suỵt, hãy nghe tôi nói đã, không nghiêm trọng, chỉ là xe đạp." Tiêu Hủ ngữ khí nhẹ nhàng, không khác lắm với buổi sáng sau tình một đêm lần đó, "Cậu biết tôi nghĩ tới cái gì không?"

"Anh bây giờ đang ở đâu?" Bách Doãn trầm giọng hỏi.

Tiêu Hủ không có trả lời, tiếp tục nói: "Tôi nghĩ tới lúc trước cũng có xe đạp lao tới, là cậu liền ôm tôi một cái a."

Nói xong, anh thở dài: "Lúc này không có cậu ở đây, tôi liền bị đụng ngã, đau muốn chết."

Ông chủ quầy đem chuỗi nướng đưa trước mặt Tiêu Hủ, không chú ý đến vẻ buồn bã trong mắt anh, lớn giọng nói: "Nếm thử đi! Chưa đủ cay nói tôi cho thêm tí ớt!"

"Anh vẫn còn ở cửa trường học?" Bách Doãn lớn tiếng hô: "Tiêu Hủ!"

"Vẫn còn." Anh cười cười, cầm lấy một xiên tôm nướng, rồi lại một chút khẩu vị cũng không có, khẩu thị tâm phi nói: "Đang ăn xiên nướng, ở quầy nổi danh nhất trước trường cậu, người đông lắm, tên là gì nhỉ, để tôi xem thử... A... là Quán nướng Lưu ca. Thèm chưa a? Kiêu Thị cũng không có chỗ nào bán đồ nướng như này nha."

Biết rõ Bách Doãn không có ở Trọng Thành, anh càng nói càng không kìm lại được, rõ ràng không muốn biểu hiện quá phóng đãng, miệng lại không ngừng được: "Tiểu Doãn, đối tượng tình một đêm bị thương, cậu có muốn chịu chút trách nhiệm không a, đến coi một chút vết thương, tiện thể bôi ít thuốc?"

Dám nói ra lời này, là vì nghĩ rằng Bách Doãn đang ở Kiêu Thị, sẽ không có chuyện chạy đến thật.

Nhưng sau khi nói xong, Tiêu Hủ lập tức đỏ mặt, giận bản thân không biết giữ miệng, vò đã mẻ lại thêm sứt, hồ đồ đến mức này, Bách Doãn khẳng định chán ghét anh, tương lai gặp mặt sẽ rất lúng túng.

Tiêu Hủ nắm chặt mười ngón, tròng mắt buồn bã chẳng biết lúc nào đã ngập nước, ứ lại trong hốc mắt, chết sống không chịu rơi xuống.

Anh cho rằng Bách Doãn sẽ lạnh lùng nói "Tôi đang bận, không về được, tự anh xử lý đi", sau đó cúp điện thoại.

Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nam trầm thấp lại làm cho lòng Tiêu Hủ chấn động.

"Anh đừng đi, tôi lập tức tới ngay."