Chương 8

“Được rồi.”

Quý Hòa ngồi dậy: “Em thay đồ đi rồi chúng ta đi, anh đưa em về.”

Kiều Sương gật đầu, đi vào phòng thay đồ tìm quần áo, cố gắng chọn bộ rẻ nhất, Quý Hòa nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cậu, đột nhiên đi tới ôm cậu từ phía sau: “Lần sau anh có thể hôn em nữa không?”

“...Chỉ cần anh muốn, em đều được.” Kiều Sương đỏ mặt nói.

“Em ngoan quá, khiến anh muốn hôn em ngay bây giờ.”

Trái tim Quý Hòa như tan chảy thành nước, không kìm được xoay Kiều Sương lại, tham lam hôn đôi môi cậu.

Mười phút sau, Kiều Sương đỏ bừng mặt lên xe, bạn bè giúp cậu chất lên xe mấy túi quà lớn, có một số món quà quá đắt không tiện mang về, nên Quý Hòa tạm thời giữ hộ.

Tài xế lão Tống lái xe rất tốt, vừa nhanh vừa êm, kịp đưa Kiều Sương về nhà trước mười giờ. Quý Hòa xách quà đi theo cậu vào nhà, vừa gặp bà Kiều đã lễ phép chào hỏi: “Bà ơi, cháu cũng tới, xin lỗi vì đã làm phiền bà muộn thế này.”

“Ôi, cháu Quý Hòa đến rồi à, không sao, không phiền đâu, mau ngồi xuống nghỉ, để bà rót nước cho hai đứa.”

Bà Kiều cười hiền từ, chào đón Quý Hòa. Bà là một bà cụ nhỏ nhắn gầy gò, nhưng khuôn mặt phúc hậu, luôn mỉm cười, tóc gần như không có sợi bạc nào, dù đã bảy mươi nhưng trông chỉ như hơn sáu mươi, luôn gọn gàng sạch sẽ.

Bà lấy chiếc cốc dành riêng cho Quý Hòa, rót nước nóng cho hai đứa trẻ, còn rửa trái cây. Vì đã gặp Quý Hòa nhiều lần, bà không nhiều lời, chỉ mời cậu ở lại ăn mì trường thọ, rồi vào bếp nấu mì.

Quý Hòa cùng Kiều Sương mở quà, bạn bè tặng rất nhiều món, đủ mọi loại, từ trang sức, mỹ phẩm, đến máy chơi game và băng đĩa, có lẽ họ đã bàn bạc trước nên không có món nào trùng nhau.

Một người bạn tặng một cái ấm tử sa, trong thiệp chúc mừng ghi rõ là tặng bà Kiều vì bà thích uống trà, Quý Hòa nhìn qua, nói cái ấm này có giá hàng chục triệu. Kiều Sương nghe vậy lập tức đặt ấm tử sa vào hộp, nhờ Quý Hòa giữ hộ.

Món quà của Mạnh Hữu Kỳ rất đặc biệt, cậu ấy tận dụng lợi thế là học sinh giỏi và được thầy cô yêu quý, thu thập các đề thi và bài tập của các trường trên toàn quốc, lưu vào USB và tặng cho Kiều Sương, trở thành món quà cậu thích nhất. Cậu lập tức nhắn tin cảm ơn Mạnh Hữu Kỳ vì món quà ý nghĩa.

Quý Hòa thấy Kiều Sương vui vẻ, hờn dỗi nói: “Em nói sớm là thích mấy thứ này, anh cũng có thể lấy được cho em. Anh quen vài giáo sư ra đề thi đại học, có cần mời họ ăn cơm, nhờ họ chỉ dạy không?”

“Không cần, không cần, em tự học là được.” Kiều Sương vội vàng xua tay, món nợ ân tình này quá lớn, cậu không gánh nổi.

Quý Hòa cười, tranh thủ bà Kiều không có ở đó, cúi đầu hôn Kiều Sương một cái, cậu nhìn vào bếp, nói khẽ: “Đừng thế, bà nhìn thấy thì sao…”

“Không đâu, bà không thấy đâu.” Quý Hòa lại hôn cậu lần nữa.

Họ mở quà của Thẩm Chiếu, khi mở xong, Quý Hòa cười khẩy: “Cậu ta thật thiếu thành ý, năm nào cũng tặng điện thoại và máy tính xách tay mới? Cậu ta thật biết cách lười biếng.”

Thẩm Chiếu mỗi năm đều tặng Kiều Sương điện thoại và máy tính xách tay mới. Để tránh Kiều Sương không nỡ sử dụng đồ mới, vài ngày sau khi tặng quà, Thẩm Chiếu sẽ lấy lại điện thoại và máy tính cũ của cậu, Kiều Sương từ chối không được, đành phải đồng ý.

“Không thể nói như vậy được, Thẩm Chiếu vẫn rất chu đáo, mỗi lần cậu ấy đều giúp em cài đặt sẵn các chương trình thường dùng, em chỉ cần chuyển dữ liệu là xong, không phải lo lắng gì cả, dùng vẫn như máy cũ.”

Kiều Sương nhẹ nhàng giải thích cho Thẩm Chiếu, đồng thời ghi lại từng món quà. Dù hiện tại chưa có tiền, cậu vẫn dự định sau này sẽ hoàn trả lại tất cả những món quà này, cậu không thể vô cớ nhận quá nhiều đồ như vậy.

“Được rồi, cũng chỉ có em là nói đỡ cho cậu ta, nếu là anh thì đã giận lâu rồi.”

Quý Hòa nói, rồi mở một món quà khác. Nhưng khi mở xong, mặt anh lập tức biến sắc, ném món quà ra xa.

Chiếc hộp va vào tường, phát ra tiếng “bốp” rồi rơi xuống, làm lộ ra một chiếc chìa khóa xe và một vật màu đen dài.

“Sao vậy? Sao anh lại ném nó đi, có gì không ổn sao?”

Kiều Sương ngơ ngác, không nhận ra đó là gì, chỉ thấy vật đó xấu xí, hình dáng kỳ quặc, phủ đầy những gai nhỏ, khiến cậu cảm thấy không thoải mái.