“Ư...”
Kiều Sương bị anh hôn đến mức mắt ngấn lệ, đôi mắt trong suốt như ngọc, ngập nước.
Dù xấu hổ, nhưng cậu luôn là người nghe lời Quý Hòa nhất, Quý Hòa bảo cậu làm gì, cậu sẽ làm theo, kết quả là oxy trong cơ thể bị tiêu hao sạch sẽ, khoang miệng cũng tê liệt, suýt nữa bị Quý Hòa hôn đến ngất xỉu.
Quý Hòa hôn say mê, không phải không cảm nhận được cơ thể Kiều Sương đã mềm nhũn, nhưng anh chỉ muốn bắt nạt Kiều Sương, không muốn buông cậu ra.
Hôn xong lần này, lần sau không biết tìm lý do gì nữa - nhưng anh có cần lý do không, Sương Sương thích anh như vậy, anh muốn hôn là hôn thôi, Sương Sương sẽ không từ chối anh.
Vì vậy anh không chút do dự, dùng sống mũi cao thẳng cọ lên mũi Kiều Sương, đôi môi chưa kịp tách ra đã lại áp lên.
“Thêm lần nữa.”
Anh ôm Kiều Sương ngã xuống, hôn càng thêm say đắm và cuồng nhiệt, hoàn toàn không để ý đến trên ban công có một bóng người yên lặng trèo lên.
Giản Chính Duyên ở dưới lầu nghe thấy Mạnh Hữu Kỳ phàn nàn, nói rằng Quý Hòa và Kiều Sương đã ở riêng với nhau hơn nửa tiếng, còn khóa cửa lại, cậu ta thật sự không yên tâm nên mới định lên xem.
Cậu ta là học sinh thể thao, thành tích văn hóa cũng khá, luôn đặt mục tiêu thi vào trường cảnh sát, trèo lên tầng hai chẳng khác nào đi trên mặt đất. Nhưng khi nhìn rõ tình hình trong phòng, cậu ta suýt chút nữa không giữ nổi lan can mà ngã xuống.
Sau giây phút kinh ngạc, trong lòng Giản Chính Duyên dâng lên ngọn lửa giận dữ, Quý Hòa sao có thể… sao có thể ép buộc Kiều Sương làm chuyện này? Đây là cưỡng bức, là tội phạm! Cậu ta nhất định phải đưa Quý Hòa vào đồn cảnh sát!
Giản Chính Duyên do dự một lúc, lấy điện thoại ra quay lại cảnh này, để ghi lại hành vi sai trái của Quý Hòa.
Nhưng quay một lúc, cậu ta phát hiện sự việc không như cậu ta nghĩ, họ chỉ đang hôn nhau, và Kiều Sương là tự nguyện. Cậu bị Quý Hòa hôn đến mức rất thoải mái, còn ôm lấy cổ Quý Hòa, dịu dàng đưa cơ thể mình vào lòng anh ta.
“Quý Hòa...”
Giọng Kiều Sương ngọt ngào như mật, cả người cũng như mật ngọt đang tan chảy, mềm mại leo lên người Quý Hòa, khuôn mặt thiên thần đỏ bừng, đôi mắt sáng mờ, hạnh phúc và mông lung, một trạng thái mà Giản Chính Duyên chưa từng thấy.
Giản Chính Duyên đứng sững sờ, tay cầm điện thoại run rẩy.
Thì ra Kiều Sương cũng có biểu cảm như thế này sao?
Cậu ta chưa từng nghĩ đến...
Không, không, Kiều Sương không nên như thế này, cậu ấy trong sáng như vậy, thậm chí còn không biết rõ quá trình quan hệ, đều do Quý Hòa làm hư cậu ấy, khiến cậu ấy trở nên...
Gợi cảm.
Khi liên kết từ này với Kiều Sương, Giản Chính Duyên như bị bỏng, lập tức lùi lại một chút, tim đập thình thịch, máu dồn lên mặt, đỏ cả tai và cổ.
Cậu ta không biết mình nên làm gì nữa, có nên xông vào ngắt quãng họ không, nhưng nếu làm vậy, Kiều Sương sẽ xấu hổ đến khóc mất…
Đây có phải là lần đầu họ hôn nhau không, hay đã có nhiều lần trước đó? Họ có phải đang giấu mọi người để hẹn hò không?
Tâm trí Giản Chính Duyên rối bời, đột nhiên cậu ta nghe thấy tiếng bước chân vội vã và giọng nói của Mạnh Hữu Kỳ ngoài hành lang.
“Anh lấy đâu ra chùm chìa khóa này?”
Mạnh Hữu Kỳ hỏi Thẩm Chiếu với vẻ ngạc nhiên, khi nãy cậu ta không nhịn được phàn nàn về việc Quý Hòa chiếm dụng Kiều Sương, Thẩm Chiếu biến mất vài phút, rồi mang về chùm chìa khóa biệt thự, trong đó có một chiếc chìa khóa phòng của Kiều Sương.
“Nhặt được.”
Giọng Thẩm Chiếu không có chút cảm xúc, anh cầm chùm chìa khóa, chọn ra một chiếc đưa cho Mạnh Hữu Kỳ: “Thử cái này.”
Mạnh Hữu Kỳ thử cắm chìa khóa vào ổ, không biết Thẩm Chiếu làm cách nào mà đoán được, nhưng quả thật chiếc chìa khóa này khớp, ổ khóa xoay chuyển, cửa phòng mở ra một khe hẹp.
“Thật tài tình.”
Mạnh Hữu Kỳ khẽ nói, định đá cửa xông vào tìm Quý Hòa tính sổ, nhưng Thẩm Chiếu ngăn cậu ta lại: “Đừng.”
Nói rồi, anh vỗ vai Mạnh Hữu Kỳ, ra hiệu cho cậu ta lùi lại một chút.
Hai người cùng nhìn vào phòng, đúng lúc nhìn thấy Quý Hòa và Kiều Sương đang hôn nhau nồng nhiệt.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Chiếu phản chiếu lại hình ảnh Kiều Sương với đôi mày thanh tú như hoa xuân, giọt nước mắt rơi từ đuôi mắt đỏ mọng xuống xương quai xanh tinh tế, Quý Hòa khẽ cười, cúi đầu, liếʍ sạch giọt nước mắt ấy.