Chỗ ngồi của Thẩm Chiếu nằm cạnh cửa sổ, ánh sáng buổi sáng chiếu vào, rọi lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, làm mờ đi những đường nét rõ ràng, khiến anh trông như một bức tranh thủy mặc mờ nhạt.
Thẩm Chiếu là bạn thân từ nhỏ của Quý Hòa, hai người lớn lên cùng nhau trước cả khi Kiều Sương gặp Quý Hòa vài ba năm. Nhưng Thẩm Chiếu tính tình lạnh lùng, Kiều Sương không quen thân với anh, chỉ nói chuyện khi cả nhóm đi chơi cùng nhau, bình thường rất ít khi nói chuyện riêng.
Kiều Sương thấy Thẩm Chiếu đang đọc sách nên không muốn chào hỏi, sợ làm phiền anh. Nhưng không ngờ Thẩm Chiếu như cảm nhận được có người đang nhìn mình, đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy Kiều Sương.
“Chúc mừng sinh nhật, Kiều Sương.”
Thẩm Chiếu đặt sách xuống, đứng dậy chào Kiều Sương: “Mình đã chuẩn bị quà cho cậu, sau giờ học sẽ đưa. Hôm nay mình cũng sẽ tham gia buổi tiệc.”
Anh nhìn Kiều Sương với vẻ bình tĩnh, đôi mắt đen láy như băng đá dưới đáy biển, khó đoán được suy nghĩ của anh nhưng lại mang đến cảm giác đáng tin cậy.
“Cảm ơn cậu.” Kiều Sương cười rạng rỡ, mắt cong như trăng non, “Vậy chúng ta gặp lại sau giờ học nhé.”
“Ừ, sau giờ học gặp lại.”
Thẩm Chiếu cúi đầu nhìn cậu một lúc rồi gật đầu, trở lại chỗ ngồi. Kiều Sương cũng vội vàng trở về lớp, sắp đến giờ đọc sách buổi sáng.
Ngày hôm đó trôi qua bận rộn như bao ngày, không có gì thay đổi chỉ vì đó là sinh nhật của Kiều Sương. Điều làm cậu ngạc nhiên là có rất nhiều bạn cùng lớp nhớ đến sinh nhật của cậu và đã chuẩn bị quà tặng. Kiều Sương cảm ơn từng người một cách chân thành, ghi lại vào sổ để sau này có thể đáp lại.
Nhìn những dòng tên trong sổ, Kiều Sương ngẩn ngơ nghĩ rằng, từ khi gặp Quý Hòa, thế giới của cậu dường như trở nên ấm áp hơn, mọi người đều đối xử tốt với cậu, trong thế giới của cậu không còn ai xấu xa nữa.
Đến khoảng sáu giờ tối, lớp mười một tan học, Mạnh Hữu Kỳ chạy ngay đến lớp của Kiều Sương, ôm chầm lấy cậu với một cái ôm lớn: “Chúc mừng sinh nhật, Sương Sương công chúa!”
Mạnh Hữu Kỳ là một phần tư người lai, có khuôn mặt búp bê dễ thương, tóc xoăn màu nâu đậm, nhưng cậu ấy rất cao lớn. Khi ôm Kiều Sương nhỏ bé, chỉ cần dùng lực nhẹ là có thể nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất, giống như một chú gấu ôm một con búp bê.
“Được rồi, Hữu Kỳ, thả mình xuống đi.”
Kiều Sương cười khúc khích khi bị cậu ấy ôm chặt, vỗ vai cậu: “Sao cậu thích ôm vậy, như con nít vậy.”
“Không phải ai mình cũng ôm đâu, chỉ vì Sương Sương mềm mại và thơm tho nên mình mới thích ôm, chứ Quý Hòa thì mình chẳng thèm ôm.” Mạnh Hữu Kỳ nói nghiêm túc.
Cậu ấy cúi xuống ngửi cổ Kiều Sương, nhưng do chênh lệch chiều cao, động tác này rất khó khăn, Kiều Sương phải kiễng chân để cậu ấy có thể ngửi được.
“Sương Sương thật dễ thương, thật thơm...”
Mạnh Hữu Kỳ lẩm bẩm, như đang ôm một hũ mật ngọt, chỉ thiếu chút nữa là liếʍ cậu. Quý Hòa và Giản Chính Duyên đi tới, nhìn thấy cảnh này, Quý Hòa liền đá Mạnh Hữu Kỳ một cái: “Tránh ra, lại chiếm tiện nghi của Sương Sương.”
“Chiếm tiện nghi gì chứ, Sương Sương tự nguyện cho mình ôm mà, không tin thì hỏi cậu ấy!” Mạnh Hữu Kỳ không phục nói.
Quý Hòa hờ hững liếc mắt: “Tự nguyện? Để mình cho cậu thấy thế nào là tự nguyện. Sương Sương, lại đây.”
Anh mở rộng tay đón Kiều Sương, Kiều Sương liền vui vẻ ôm lấy anh, Quý Hòa ôm eo cậu, cười khıêυ khí©h với Mạnh Hữu Kỳ: “Thấy chưa, đây mới là tự nguyện.”
Sự kiêu ngạo của anh khiến Giản Chính Duyên và Mạnh Hữu Kỳ giận tím mặt, gọi anh là "bạo quân". Quý Hòa mặc kệ họ, kéo Kiều Sương ra ngoài.
Thẩm Chiếu lặng lẽ đi sau họ, anh thường không tham gia vào những cuộc tranh cãi vô bổ này.
Nhà Quý Hòa và Thẩm Chiếu đều có tài xế đến đón, mỗi người ngồi một xe, cùng đi đến biệt thự của Quý Hòa.
Vừa bước vào cửa, Kiều Sương đã bị choáng ngợp bởi đèn lấp lánh, dây ruy băng và bóng bay. Những mảnh giấy màu bùng nổ trên không, rơi xuống như một cơn mưa rực rỡ: “Sương Sương chúc mừng sinh nhật!”
Biệt thự trở thành một biển vui vẻ, ngoài bạn học của họ, còn có rất nhiều bạn bè khác, có cả nam lẫn nữ, một số còn từ xa về chỉ để chúc mừng sinh nhật Kiều Sương.
Vừa thấy Kiều Sương, mọi người đã đổ xô đến: “Ôi trời ơi, nhớ cậu chết mất, công chúa của tớ!”
Kiều Sương bị đè lên ghế sofa, chìm trong đống quà, mặt cậu bị bôi đầy son của các cô gái, cậu cười không thở nổi, tóc rối bù, đồng phục cũng bị kéo lệch, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ: “Được rồi, được rồi, từ từ thôi, để mình thở cái đã…”