Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghèo Nhưng Đẹp Và Được Nhiều Người Mê

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Chiếu nhẹ nhàng vuốt ve băng gạc trên tay, nói: “Nhưng xin lỗi, tôi không thể cho cậu xem, không thì không biết Tần Lãng sẽ làm gì.”

“Ồ... không sao.”

Quý Hòa hiểu ra, thì ra Thẩm Chiếu đang nắm giữ bí mật của Tần Lãng, quả thật đáng khâm phục.

Anh vỗ vai Thẩm Chiếu: “Vậy sau này việc đối phó với Tần Lãng giao cho cậu, nếu có cơ hội, cậu có thể đưa cho Chính Duyên một bản, để Tần Lãng không thể làm gì cậu ấy.”

Thẩm Chiếu gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Còn một việc nữa, tôi muốn nhờ cậu giúp…”

Quý Hòa ngập ngừng, tai ửng đỏ: “Cậu biết tôi luôn thích Kiều Sương, đêm qua tôi đã hôn em ấy, may mà em ấy không ghét tôi. Cậu nghĩ liệu điều đó có nghĩa là em ấy cũng thích tôi? Nếu tôi tỏ tình, em ấy sẽ đồng ý chứ?”

“…”

Thẩm Chiếu im lặng, ánh mắt đen láy nhìn Quý Hòa, khiến anh cảm thấy hơi sợ.

Cuối cùng, Thẩm Chiếu mới mở lời: “Tôi nhớ Kiều Sương đã nói cậu ấy chỉ muốn tập trung vào học hành, không định yêu đương trong thời gian này.”

“Đúng, em ấy có nói vậy, nên trước giờ tôi không dám tỏ tình. Nhưng bây giờ chúng tôi đã hôn nhau, nếu tôi không làm gì sẽ thật tệ.”

Quý Hòa do dự một lúc, rồi quyết định: “Tôi nghĩ tôi nên tỏ tình, dù Kiều Sương có đồng ý hay không, tôi ít nhất cũng đã cố gắng. Nếu em ấy từ chối, tôi cũng không dây dưa, nhưng tôi muốn làm hết khả năng của mình. Cậu giúp tôi nhé?”

Quý Hòa tự tin rằng Kiều Sương rất thích mình, cậu ấy không nỡ làm anh buồn. Hơn nữa anh cũng nhận ra Chính Duyên và Mạnh Hữu Kỳ dường như cũng thích Kiều Sương, anh phải nhanh tay trước họ.

Nghĩ vậy, anh nhéo hông Thẩm Chiếu: “Giúp tôi một lần này nhé?”

“Cậu là người đầu tiên thấy Kiều Sương, nếu không có cậu thì tôi đâu biết ngoài khu vui chơi có một cậu bé đang khóc. Cậu là người kết nối chúng tôi, nếu chúng tôi thành đôi, chắc chắn tôi sẽ cảm ơn cậu thật nhiều.”

Thẩm Chiếu cúi mắt nhìn Quý Hòa, đôi mắt đen láy không biểu lộ cảm xúc gì.

“Theo tôi biết, Hữu Kỳ và Chính Duyên cũng thích Kiều Sương.” Anh nói, “Cạnh tranh công bằng, tôi không can thiệp.”

“Đừng nhỏ nhen vậy chứ! Tôi là bạn thân từ nhỏ của cậu, họ chỉ là bạn học cũ thôi. Cậu không giúp tôi là giúp họ, lương tâm cậu không thấy đau sao!”

Quý Hòa không chịu, giữ vai Thẩm Chiếu, cố gắng thuyết phục.

Thẩm Chiếu gạt tay anh ra, bình tĩnh nói: “Nếu tôi thực sự nhỏ nhen, tôi sẽ bẻ gãy tay cậu ngay bây giờ.”

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng khiến Quý Hòa rùng mình, cảm giác như có gì lạnh lẽo bò lên lưng.

Anh ngồi xa Thẩm Chiếu hơn: “Cậu không muốn thì thôi, tôi chỉ đùa thôi mà.”

Thẩm Chiếu: “Tôi nói nghiêm túc đấy.”

Anh đan tay lại, ngón tay ấn mạnh vào băng gạc, khiến vết thương rỉ máu.

-

Thứ hai.

Kiều Sương dậy sớm, rửa mặt, chuẩn bị bữa trưa cho ba người, đeo ba lô và mang hộp cơm đi học.

Hôm nay Chính Duyên đến đón Kiều Sương, Quý Hòa không tới. Bà ngoại Quý Hòa bị ốm, muốn anh ở bên chăm sóc.

Vì vậy, Quý Hòa xin nghỉ ba ngày, ở lại nhà bà ngoại.

Chính Duyên dựng xe đạp bên lề đường, chờ Kiều Sương. Từ trên lầu, Kiều Sương nhìn xuống, thấy Chính Duyên đang mải mê nghịch điện thoại, cảm xúc phức tạp.

Cậu vui vì Chính Duyên bình an, nhưng lại nhớ tới đoạn video, liệu cậu có nên hỏi thẳng Chính Duyên không?

Kiều Sương bước xuống lầu, Chính Duyên nghe tiếng bước chân, lập tức đi tới đón: “Kiều Sương, tôi đến rồi.”

“Chính Duyên, cậu ổn chứ? Chú Tần sau đó có làm khó dễ cậu không?”

Kiều Sương lo lắng hỏi, dù có nhiều điều rối rắm, cậu vẫn quan tâm tới Chính Duyên.

“Không, hắn không dám, cậu yên tâm.”

Chính Duyên vỗ vào yên sau: “Đi thôi, chúng ta tới trường.”

Kiều Sương ngồi lên, nhẹ nhàng ôm eo Chính Duyên.

Lạ là Chính Duyên im lặng, không giống như mọi khi luôn trêu chọc cậu. Kiều Sương lo lắng, định hỏi thì nghe Chính Duyên nói nhỏ: “Kiều Sương… cậu có thấy đoạn video đó không? Đoạn cậu và Quý Hòa… xin lỗi, video đó là do tôi quay, tôi xin lỗi.”

Tim Kiều Sương đập mạnh, lời của Tần Lãng đã được xác nhận, cậu vừa khó tin vừa xấu hổ: “Tại sao cậu lại quay chúng tôi? Cậu đứng ở đâu quay?”

“Tôi leo vào từ ban công, vì Hữu Kỳ nói cậu và Quý Hòa ở trong phòng lâu quá, tôi lo cho cậu nên lén vào.”

Chính Duyên căng thẳng, giọng nói run rẩy: “Tôi quay video để làm bằng chứng, nếu Quý Hòa bắt nạt cậu. Nhưng tôi nên xóa nó khi nhận ra đó là hiểu lầm. Tôi đã sai, xin lỗi cậu. Bây giờ tôi đã xóa video, sẽ không có lần sau, cậu đừng ghét tôi, Kiều Sương. Cậu muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần đừng ghét tôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »