Mẫu Đan tắm gội xong đã là 4 giờ chiều, thoa sữa dưỡng thể liền chuẩn bị chăm sóc da mặt. Ngồi trước gương trang điểm, nghiêng đầu xem xét má phải của mình. Mặc dù trên đường trở lại khách sạn cô đã dùng trứng gà lăn thật lâu, nhưng gần tóc mai vẫn còn lưu lại ba đường dấu tay.
"Nha đầu kia hận mình như vậy luôn à?" Ngón tay nhấn nhấn vết đỏ trên má, Mẫu Đan nhếch miệng: "Nhưng cũng thật ngốc."
Ở trong đoàn làm phim lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết cô văn võ song toàn sao? Huống hồ không nói văn võ, chiều cao của cô hơn cô ta một nửa, lại vẫn có gan đánh thật, cô giống loại người văn nhã động khẩu không động thủ lắm sao, đây rõ ràng là thiếu đánh mà.
Đắp một miếng mặt nạ dưỡng ẩm, Mẫu Đan đứng dậy đi đến đầu giường lấy điện thoại, thấy đã gần 5 giờ liền nhắn tin WeChat hỏi Phong đại nhân đến đâu rồi?
Vừa qua kỳ nghỉ Quốc tế Lao động, đường cao tốc đi từ thành Đại Lý tới Lệ thành cũng không tệ lắm, Phong Hán mở bluetooth: "Khoảng hơn 7 giờ tôi đến khách sạn đoàn làm phim ở lại đón em."
"Ừm." Mẫu Đan trả lời xong, cắm sạc điện thoại tiếp tục sạc.
Quay người mở tủ quần áo, nghĩ xem tối nay nên mạc thế nào. Tối tháng 5 ở Lệ thành vẫn có chút lạnh, áo len mỏng cổ tròn màu vàng phối với váy denim dài. Cô nên đi giày cao gót hay là giày da phục cổ kiểu Anh Quốc?
07:10pm, xe của Phong Hán đến khách sạn đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh ở lại. Bổ vì phải đăng ký cho nên anh cũng không có đi vào.
Mẫu Đan đã sớm chờ, biết anh đến, lập tức đóng laptop, cầm lấy túi xách đặt trên giường, đi giày da xong lượn qua trước gương một vòng, chỉnh lại tóc, xác định không thành vấn đề mới rút thẻ phòng xuống lầu, thật vừa đúng lúc vừa ra đến sảnh chính khách sạn liền gặp được người của đoàn làm phim trở về.
Trần Sâm thấy cô còn sửng sốt một chút: "Bây giờ cô mới đi ra ngoài?"
"Đúng." Mẫu Đan có chút xấu hổ, chắp tay: "Mọi người vất vả." Tăng tốc chạy ra ngoài khách sạn.
Tổng đạo diễn Trần Sâm dẫn đầu toàn bộ đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh ngừng chân tại đại sảnh khách sạn, đưa mắt nhìn Mẫu Đan lên chiếc SUV dừng bên ngoài khách sạn, mọi người đều ngầm hiểu với nhau, cười đến có chút ý vị thâm trường.
Quay phim xong, Lý Văn cảm thán nói: "Tuổi trẻ thật tốt!" Sau đó thu hồi ánh mắt liếc nhìn tên đầu trọc đứng ở chính giữa: "Đạo diễn, đêm nay đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh chúng ta đoán chừng còn có thể mượn gió kiếm một nhóm lưu lượng."
"Ai nha, nói ra làm gì!" Trần Sâm đè nén vui vẻ, trong lòng của ông đang nghĩ về việc này, dù sao Tuyên Thành Kiếm Ảnh khởi quay từ tháng 10 năm trước, đến bây giờ đã chuẩn bị hơ khô thẻ tre, chẳng mấy chốc sẽ tiến vào giai đoạn tuyên truyền, kiếm lưu lượng, ông có thể không tính toán chút nào sao?
Mà giờ khắc này, Mẫu Đan đã ngồi lên ghế lái phụ, thở phào một hơi, đặt túi xách sang một bên, hai tay làm quạt phẩy phẩy: "Tôi gặp người của đoàn làm phim." Quay đầu nhìn về phía Phong Hán, phát hiện hai tháng không gặp hình như anh không giống lắm, ngón tay khoa khoa: "Tóc dài rồi."
"Còn phải dài thêm chút nữa." Phong Hán khởi động xe: "Chúng ta bây giờ đi thẳng tới sao?" Hai tháng không gặp, cô vẫn hoạt bát như trước trong xe có mùi hương nhàn nhạt, là Bvlgari Splendida Jasmin Noir.
Mẫu Đan thắt chặt dây an toàn trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ anh còn muốn đi mua trà sữa?"
"Đề nghị không tồi, em muốn uống không?" Phong Hán cười chuyển động tay lái, lái xe rời khỏi khách sạn.
"Anh uống chứ? Anh uống thì tôi cũng uống." Mẫu Đan cho là anh nghiêm túc, lấy điện thoại ra: "Tôi tìm xem gần Du Nhiên Tiên phường có quán trà sữa nào ngon không."
Phong Hán vốn muốn từ chối, nhưng thấy cô đã bắt đầu tìm kiếm, khóe mắt liếc qua lướt qua làn mi cong cong của cô, đột nhiên cảm thấy thời điểm như vậy uống một cốc trà sữa ngọt lịm dường như cũng không tệ: "Tôi uống vị matcha."
"Ok." Mẫu Đan tìm được một của hàng được đánh giá rất tốt: "Trà sữa matcha của quán này có rất nhiều loại, nổi danh nhất là matcha Tiêu Sơn Minh Trị. Chúng ta chọn xong trước, đợi lát nữa đến xuống mua luôn là được."
"Ở đâu vậy?" Phong Hán chú ý đến đường phía trước, bên tai là giọng nói trong như tiếng suối của cô: "Chút nữa tôi xuống mua."
Mẫu Đan nghe vậy lập tức ngẩng đầu: "Đừng, tôi đi mua là được rồi." Không cho Phong Hán quyền từ chối: "Trước đó chúng ta đã nói, đi ăn cơm đều là tôi trả tiền, mà anh lại quá bắt mắt, so ra mà nói vẫn là tôi xuống xe mua tương đối an toàn."
Mặc dù anh ăn mặc rất bình thường, sweater màu xanh đen cùng quần denim, nhưng giờ phút này cho dù anh chỉ đang ngồi, cô cũng khó mà không chú ý đến sự tồn tại của anh, vậy nếu thả anh ra ngoài mua trà sữa còn có thể trở lại được sao?
"Ok." Phong Hán đầu hàng, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô: "Peony, trong đám người, em không bao giờ thiếu bắt mắt hơn tôi."
Mẫu Đan chọn vị mình muốn uống xong, vén tóc ra sau tai: "Cám ơn anh đã khen ngợi." Dựa vào thành ghế, quay đầu nhìn thoáng qua người lái xe.
Cô có thể cảm giác được nhịp tim của mình đang tăng nhanh. Cũng không biết có phải là anh cố ý hay không, từ sau khi công khai đối ngoại, 10 giờ mỗi tối anh đều sẽ nhắn tin WeChat cho cô, không nói chuyện liên quan đến tình cảm riêng tư, sẽ chỉ trò chuyện một ít chuyện về công việc, chỉ điểm cho cô một chút, cũng không trò chuyện nhiều, rải rác vài câu liền kết thúc.
Mà càng tiếp xúc, cô càng cảm thấy anh rất mâu thuẫn, là một người đã đơn giản lại thâm trầm, lại chậm rãi dẫn ra dây cung trong lòng cô.
"Phong lão sư, Yến Thanh làm sao không đi cùng anh?" Trong xe quá yên tĩnh, tĩnh đến mức cô có thể nghe được tiếng hít thở của hai người.
"Tối hôm qua xã giao cậu ấy uống quá nhiều, vừa vặn hôm nay công việc kết thúc sớm, liền định thư giãn một tí." Phong Hán dường như hoàn toàn quên hết lúc anh đi Yến Thanh mặt dày mày dạn thế nào.
Mẫu Đan bây giờ nghĩ đến một chuyện, cô có cần bảo Ngô Thanh đi đặt phòng cho Phong đại nhân không: "Buổi sáng ngày mai anh có công việc sao?"
"Không có." Phong Hán đoán được cô đang suy nghĩ gì: "Đêm nay tôi sẽ ở lưu lại Lệ thành."
"Vậy tôi bảo Thanh Thanh đi đặt một phòng Tổng thống." Mẫu Đan cầm điện thoại di động lên: "Đến một chuyến cũng không dễ dàng, tôi phải bao hết cho anh."
Phong Hán không có ý kiến: "Không cần Tổng thống, phòng bình thường là được."
"Vậy làm sao được?" Mẫu Đan cũng có suy nghĩ của chính mình: "Nhất định phải là phòng Tổng thống. Vạn nhất nếu có nhiều người nhàn rỗi lo chuyện bao đồng, thí dụ như đạo diễn Trần, muốn chúng ta cùng phòng..." Liếc nhìn Phong Hán: "Đến lúc đó anh nằm trên đất ngủ hay là tôi nằm trên đất ngủ?"
"Vậy được." Phong Hán đã không còn lời nào để nói, cười lắc đầu: "Rốt cuộc hiểu chân lý của câu nói kia."
Mẫu Đan cười: "Nói dối một câu liền phải dùng vô số lời nói dối để biện hộ cho nó." Gửi tin nhắn cho Ngô Thanh xong liền cất điện thoại: "Rẽ trái đi tiếp khoảng 1km là đến quán trà Cát Cát, dừng xe ở đó."
Nhìn thấy quán trà Cát Cát, Phong Hán liền đỗ lại bên lề đường, Mẫu Đan mở dây an toàn, đi mở cửa xe: "Ủa?" Mở không ra, quay đầu nhìn về phía Phong Hán: "Mở cửa xe."
"Em cứ như vậy mà xuống dưới?" Phong Hán cầm một chiếc mũ lưỡi trai cho cô: "Tôi chưa có đội qua."
"Cám ơn." Mẫu Đan trong nháy mắt hiểu, tiếp nhận mũ lưỡi trai đội trên đầu, đè thấp vành mũ: "Có khẩu trang sao? Cho tôi một chiếc nữa."
Phong Hán chỉ chỉ ngăn kéo trước ghế lái phụ: "Ở đó."
Lấy một chiếc khẩu trang dùng một lần, Mẫu Đan cũng không che cả miệng mũi, chỉ che cằm: "Hiện tại thế nào?" Quay đầu để Phong Hán nhìn một cái: "Còn nhớ tôi không?"
"Đi xuống đi." Phong Hán mở khóa cửa: "Đi chậm một chút."
"Ừ."
Mẫu Đan may mắn hôm nay mình không đi giày cao gót, mặc dù như vậy thấp hơn Phong đại nhân rất nhiều, nhưng hành động thuận tiện, ánh mắt sắc bén, thấy nhóm người đi trước mặt đều hướng tới quán trà sữa, cô lập tức chạy tới xếp vào hàng trước bọn họ.
Đứng trong hàng, cúi đầu nghịch điện thoại, chậm rãi dịch chân lên trước, qua tầm 3 phút rốt cục đến phiên cô. Cô gái bán trà sữa nhìn cô một hồi, cô trả tiền cầm hóa đơn rồi đi sang một bên.
Quán trà nữa này sinh ý rất tốt, cứ tầm 3, 4 phút, đằng sau cô lại có thêm 13, 14 người. Nhìn số người đã trả tiền xong, chờ lấy trà sữa, Mẫu Đan không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Phong đại nhân đến mua trà sữa.
Tìm một chỗ không đáng chú ý, cô tiếp tục cúi đầu xem tin tức, lúc trở lại trong xe đã chuyện của 10 phút sau.
"Phù..." Mẫu Đan thuận khí: "Vừa rồi lúc lấy trà sữa, một tiểu... hẳn là tiểu đệ đệ đi, nhìn chằm chằm tôi, tôi còn sợ cậu ta nhận ra tôi..." Ôm lấy ly trà sữa, bỏ mũ xuống.
"Có lẽ chỉ là cậu ta thấy em xinh đẹp." Nơi này cách Du Nhiên Tiên phường rất gần, Phong Hán lái xe rẽ trái tại ngã tư cách đó 500m, tiến vào nơi đậu xe khách sạn Du Nhiên Tiên phường tọa lạc.
Đỗ xe xong, Mẫu Đan thấy Phong Hán không ngần ngại chút nào mà đội chiếc mũ lưỡi trai vừa rồi lên đầu, trên mặt không khỏi phát nhiệt, nhanh chóng cầm túi xách xuống xe chờ.
Tốc độ của Phong Hán ngược lại rất nhanh, Mẫu Đan chân trước xuống xe, cửa xe còn chưa đóng, anh cũng đã xuống, khóa xe tiếp lấy hai ly trà sữa Mẫu Đan mang theo: "Chúng ta tìm thang máy."
"Ở đó." Mẫu Đan thấy Phong Hán hôm nay không mang kính đen, mà là học theo cô dùng khẩu trang che cằm, nghĩ đến cảnh vừa rồi mua trà sữa, không do dự mở miệng: "Phong lão sư, kính của anh đâu, có thể cho tôi mượn chứ?"
"Trong xe." Phong Hán xoay người đi lấy.
Đeo kính đen, Mẫu Đan chợt cảm thấy an tâm hơn nhiều, nhưng mắt kính này là số của Phong Hán, cô đeo có hơi lớn, mặc dù mũi đỡ được, nhưng cũng khó chống lại trọng lực, mới đi đến cửa thang máy, cô đã không nhịn được đẩy gọng kính 2 lần.
Phong Hán cười lấy kính tới, chỉnh lại gọng kính: "Thử lại lần nữa."
Đeo lên cảm thụ một chút, Mẫu Đan giơ ngón tay cái: "Được rồi."
Thang máy tới, Mẫu Đan xoay người đi vào một góc, Phong Hán vừa định đi nhấn số tầng, liền nhìn thấy bên má phải của cô: "Mặt của em sao vậy?" Mặc dù có concealer che lấp, nhưng vẫn còn chưa tiêu sưng.
"Sao vậy?" Mẫu Đan đưa tay lau: "Dính cái gì sao?"
Phong Hán đến gần nhìn kỹ, dấu tay rất rõ ràng, nhíu mày: "Hôm qua luyện đánh giả một đêm vô dụng hả?" Đóng phim chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, nhưng con gái bình thường đều tương đối chú trọng dung mạo, cơ bản đều đánh giả.
"Lại nhắc đến chuyện này..." Mẫu Đan sờ lên, vẫn còn hơi đau, ánh mắt lướt qua đôi đồng tử thâm thúy của anh, mất tự nhiên trốn tránh: "Phân cảnh hôm nay một mực NG, Tân Tiêu đề nghị đánh thật, tôi liền để cô ấy thử một chút, hiệu quả tương đối tốt."
Dịch sang bên cảnh nhường chỗ cho Phong Hán, cô không quen anh như vậy với cô: "Tôi cảm thấy cũng được, nhưng mà cô ấy bị tôi trở tay đánh đến đứng không nổi."
Thấy cô tở vẻ không thèm để ý, Phong Hán lại có chút không cao hứng, đứng tại chỗ không nhúc nhích, đưa tay muốn chạm vào má cô.
Mẫu Đan cảm giác bầu không khí không đúng cho lắm, hơi nghiêng đầu tận lực không nhìn anh, nhưng không có tránh đi tay anh.
Ngón tay Phong Hán chạm đến cằm của cô, nhẹ nhàng vuốt qua ba dấu ngón tay kia, hỏi nhỏ: "Lỗ tai có không thoải mái sao?"
"Không có." Mẫu Đan nháy nháy mắt, đưa tay gạt tay anh xuống, sai sử nói: "Đi nhấn nút thang máy." Mập mờ kiểu này khiến cô không biết làm thế nào, chỉ có thể cố giả bộ trấn định.
Du Nhiên Tiên phường nằm ở tầng 12, nổi tiếng với các món hải sản, phòng ăn đã đặt từ 3 ngày trước, hai người tới báo số được cho lúc đặt phòng là được, tiến vào phòng ăn, dùng di động quét mã QR trên bàn chọn món ăn.
Trong lúc chờ đồ ăn, Mẫu Đan rốt cục có thời gian xử lý hai ly trà sữa cô mạo hiểm mua về: "Ly này là matcha Tiêu Sơn Minh Trị của anh, của tôi là matcha ý dĩ, đều không thêm đường."
Phong Hán lấy một ly mở ra trước: "Khá nóng, em cẩn thận một chút."
"Cám ơn." Mẫu Đan cũng không còn thấy lúng túng, chính như Họa Họa nói vậy, cô cùng Phong đại nhân đều độc thân, tạo ấn tượng tốt với nhau là không có tội, cúi đầu uống thử: "Ly matcha Minh Trị này cũng không tệ lắm." Trách không được một ly 68 tệ.
"Em thích matcha hả?" Phong Hán cũng nếm thử, xác thực chính tông: "Tuần sau tôi có đi Nhật Bản."
Mẫu Đan nghĩ nghĩ: "Không cần đâu. Tuyên Thành Kiếm Ảnh phải quay đến đầu tháng Sáu, về sau phải đi Thân thành một chuyến chụp tại chí mùa hạ cùng poster cho Lạc Lai, về nhà không được mấy ngày liền vào đoàn làm phim, tôi cũng không có thời gian làm đồ ăn."
"Tôi mua về để sẵn..." Phong Hán thấy cô uống ngon đến híp cả mắt, không khỏi cười nói: "Em cần thì đến chỗ Yến Thanh lấy."
"Vậy được." Mẫu Đan không khách khí: "Nếu tâm tình tốt, tôi làm bánh mang qua làm hồi báo."
Hai người đợi trọn vẹn 20 phút, món đầu tiên- cá chép hấp mới được mang lên, phục vụ viên sợ hai người sốt ruột, liên tục nói xin lỗi: "Hôm nay trong cửa hàng tiếp đơn lớn, cho nên chậm một điểm, quản lý tặng hai vị một chai rượu chiêu bài của nhà hàng, hai vị muốn mở ra sao?"
"Không cần mở ra, cám ơn." Mẫu Đan vừa nhìn thịt cá chép liền biết rất tươi: "Cho chúng tôi gửi lời cảm ơn đến quản lý, chúng tôi không vội, từ từ một điểm cũng không sao." Phục vụ viên vừa ra khỏi phòng, cô lập tức lên tiếng: "Mở ra mở ra."
Phong Hán nhìn đôi đũa chung*, nghiêm trang nói với Mẫu Đan: "Năm trước tôi có kiểm tra sức khỏe, thân thể khỏe mạnh, các chỉ tiêu cũng bình thường."
"Anh nói cái này có dụng ý gì sao?" Mẫu Đan cầm đũa hoàn toàn không có ý định đυ.ng đến đôi đũa chung trên bàn: "Tôi cũng rất khỏe mạnh, chúng ta ai cũng đừng ghét bỏ ai."
"Được." Phong Hán gạt hành lá đi, gắp một miếng thịt cá cho vào miệng: "Rất mềm rất tươi, ăn rất ngon." Nhìn về phía chai rượu ở một bên: "Em không uống thật hả?"
Mẫu Đan lắc đầu, đùa: "Chai rượu này với tôi chỉ là chuyện nhỏ, muốn tôi say thì phải lấy thiêu đao tử Đông Bắc, nếu không anh không có cơ hội."
"Tôi nhớ kỹ." Phong Hán mở chai rượu: "Em không uống, vậy tôi uống một chút, tôi khá dễ say." Nói xong chính mình cũng cười.
Hướng đi của câu chuyện không đúng lắm, Mẫu Đan trơ mắt nhìn anh mở nắp chai rượu, rót đầy một ly, cô có hơi do dự: "Phong đại nhân, anh có thể hỏi lại xem tôi có uống hay không."
"Không hỏi." Phong Hán xích lại gần chén rượu ngửi ngửi, rượu này rất thuần: "Muốn hỏi thì hỏi cái khác, ví dụ như em có còn muốn trình diễn tiết mục trong trắng liệt nữ dây dưa đại quan nhân đến cùng hay không?"
"Chuyện này đã qua rồi." Mẫu Đan không theo ý anh, tiếp tục ăn cá: "Hiện tại tôi đang suy nghĩ vấn đề khác."
Phong Hán bưng chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ: "Vấn đề gì?"
Thấy anh hỏi thật trôi chảy, Mẫu Đan hít mũi một cái: "Nếu đêm nay hai chúng ta uống say chết ngất luôn, thì gọi tài xế hay là lên lầu thuê phòng an toàn hơn?"
"Vấn đề này đáng cân nhắc đấy." Phong Hán liễm hạ mi mắt, đáy mắt thoáng nhiễm màu mực: "Vậy em muốn uống hay không?"
"Vì bảo hộ an toàn tài sản và cuộc đời của anh, tôi quyết định làm lái xe cho anh." Mẫu Đan rất muốn để phục vụ viên lấy cho mình chén cơm: "Tôi tăng 1 cân, anh nhìn ra không?"
Phong Hán nghe vậy giương mắt nhìn cô: "Ngoại trừ mặt sưng phù, không có thay đổi gì, suất ăn ở Đỉnh Chu tốt chứ, có muốn đặt thêm 1..."
"No!" Mẫu Đan không đợi anh nói hết lời đã tranh thủ thời gian từ chối: "Anh tuyệt đối đừng, ăn cả một tháng, dạ dày tôi cũng căng ra, hiện tại không ăn một bữa cơm liền đói muốn xỉu. Anh mà đặt thêm 1 tháng, đoán chừng lần sau gặp lại tôi đã biến thánh trâu đất Đan Đan."
"Được nha, thực ra con gái mập một chút mới đẹp."
"Miệng nam nhân, lừa trẻ con."
Phục vụ viên nói mang đồ ăn lên chậm, chậm thật. Bốn món ăn hết 1 giờ mới mang lên đủ, Mẫu Đan nhìn thoáng qua chai rượu 220ml đã thấy đáy, biết Phong đại nhân cũng không xê xích gì nhiều: "Ăn đồ ngọt chứ?"
"Không." Phong Hán xắn tay áo sweater lên, đẩy chùa kháo xe về phía đối diện: "Gần 10 giờ rồi, chúng ta ngồi một hồi nữa liền đi thôi."
Mẫu Đan nhẹ gật đầu, thanh toán qua điện thoại, sau đó bưng ấm trà rót trà cho Phong Hán: "Rượu này bao nhiêu độ?"
"18." Uống hết một chai, Phong Hán không có cảm giác gì, giương mắt nhìn Mẫu Đan: "Hẳn là uống thiêu đao tử."
"Còn muốn uống?" Mẫu Đan cũng rót cho mình một chén trà, cười như cảnh cáo liếc nhìn Phong Hán: "Chờ lấy, chờ ngày nào chúng ta đường ai nấy đi, tôi uống với anh."
Phong Hán cười nhạt, không trả lời, trầm ngưng một hồi lâu mới lên tiếng: "Peony, em có bạn trai chưa?"
Nghe được vấn đề này, trái tim Mẫu Đan xiết chặt, sau đập bịch bịch, cô cúi đầu cười, sau ngẩng đầu nhìn lại Phong Hán: "Có nha, không phải anh công khai đối ngoại rồi?"
Phong Hán sững sờ, chỉ chớp mắt liền gật đầu: "Ừ." Hình như anh hơi say rồi.
Uống trà xong, hai người liền chuẩn bị trở về, nhưng vừa rời khỏi phòng chưa được mấy bước, ngoặt một cái liền đối diện một đám nam nữ trẻ tuổi. Mẫu Đan vô ý thức kéo lại Phong Hán muốn lui về, đáng tiếc đã quá muộn.
Một cô gái đeo kính gọng vàng hình mèo con đáng yêu hít vào một hơi, kinh hỉ nói: "Phong Hán..."
Thanh âm kia lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, lúc ý thức được cô gái đáng yêu nói cái gì, lập tức tập trung ánh mắt trên người Phong Hán cùng Mẫu Đan.
Xong! Mẫu Đan lần nữa may mắn hôm nay mình không vì chút chênh lệnh chiều cao mà chọn đi giày cao gót, Phong Hán mỉm cười gật đầu với đám kia nam nữ trẻ tuổi kia, liền dẫn Mẫu Đan đi ra cửa.
"Phong Hán!" Các thực khách xác định là nguồ thật lập tức liền kích động, cơ hồ không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra theo sát phía sau hai người: "Phong Hán, chúng tôi đều là mê điện ảnh của anh..."
"Cám ơn đã ủng hộ." Phong Hán thấy đám người tụ lại càng ngày càng nhiều, liền nắm lấy tay Mẫu Đan đang cúi đầu đi bên trái mình: "Cẩn thận một chút, mọi người chú ý dưới chân."
Trong đám người có một thanh niên giơ cao điện thoại kêu lên: "Là Đan mỹ nhân sao, ngẩng đầu lên có được hay không?"
Thật vất vả ra khỏi Du Nhiên Tiên phường Phong Hán che chở Mẫu Đan đi vào cửa thang máy, anh ngược lại là muốn đi thang bộ, chỉ là tầng lầu quá cao, người lại nhiều, xác suất phát sinh sự cố rất lớn, chỉ có thể chờ thang máy.
Đinh một tiếng, thang máy đến, bên trong không có người, Phong Hán cũng không trông cậy đám người đi theo sau sẽ dừng bước, một tay ôm lấy Mẫu Đan bước vào, ấn B2 xong liền lùi vào góc thang máy, bỏ mũ lưỡi trai xuống đội lên cho Mẫu Đan.
Mẫu Đan tựa trong ngực Phong Hán còn chứa gặp được loại chiến trận này bao giờ, hai tay nắm lấy sweater của Phong Hán, trán tựa vào vai anh. Hiện tại cô có thể nghe được rõ ràng nhịp tim đã loạn của anh, ngửi được mùi cồn nhàn nhạt trên người, bản thân cũng muốn say.
Đám người cùng nhau chen vào, nhưng thang máy lại không chịu đựng nổi, liên tục phát ra cảnh báo siêu trọng. Mẫu Đan cảm nhận được đè ép, hơi dịch vào, cả người càng thêm gần sát Phong Hán. Phong Hán dứt khoát ôm chặt lấy cô, ngửi mùi hương trên người cô, kìm lòng không đậu cúi đầu cách mũ lưỡi trai nhẹ nhàng hôn một cái.
Người trong thang máy ai cũng không nguyện ý dịch bước, cửa không đóng được, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Mẫu Đan kiễng chân lên ngẩng đầu xích lại gần tai Phong Hán: "Chúng ta ra ngoài."
Vừa thốt ra lời này, Phong Hán liền buông cô ra, Mẫu Đan đột nhiên quay người: "Nhường một chút." Kéo Phong Hán xuyên qua đám người ngăn ở cửa, đi thẳng đến lối thoát hiểm.
Chạy nhanh xuống lầu, bỏ lại một đám người ở phía sau, một mạch chạy xuống 4 tầng. Mẫu Đan còn muốn tiếp tục, Phong Hán lại kéo cô chạy hướng thang máy, vừa vặn tiến vào thẳng đến B2.
Đợi đám người kia đuổi theo, hai người đã lên xe, Mẫu Đan chuyển tay lái, xe rời khỏi chỗ đỗ, không quá 2 phút liền ra khỏi nhà để xe, hòa vào dòng xe cộ, mặt cô nhiễm lên màu đỏ nhàn nhạt, hết sức chăm chú lái xe, không dám nhìn nam nhân ngồi ở ghế lái phụ.
Phong Hán chú ý đến kính chiếu hậu: "Có người đi theo." Không biết là phóng viên nghe tin mà tới hay là đám người kia.
"Anh ngồi cho vững." Mẫu Đan đạp chân ga, lập tức tăng tốc, tính năng của chiếc xe này quả nhiên tốt, ngay thời gian đèn xanh chuyển vàng đi qua ngã tư: "Vì sao lại gặp loại chuyện này nhỉ?"
"Không kỳ quái, em quên lúc phục vụ viên đưa rượu cho chúng ta nói cái gì..." Phong Hán quay đầu thấy cô không còn đỏ mặt, trong lòng thở phào một cái, anh sợ cô buồn bực: "Hôm nay nhà hàng bọn họ tiếp đơn lớn."
Mẫu Đan thở phào một hơi: "Quá kinh khủng, chặn chúng ta trong thang máy chụp ảnh." May là hai người đứng gần cửa thang máy: "Chúng ta về sau ra ngoài ăn cơm nhất định phải thận trọng chọn chỗ."
"Cũng có thể tự mình làm." Phong Hán nhìn chằm chằm Mẫu Đan, cô lúc này trông rất đáng yêu: "Cái mũ này đưa cho em, hai người xứng đôi."
Chú thích:
*"đũa chung": trong các bữa ăn Trung Quốc thường có một đôi đũa được đặt trên bàn ăn để các thực khách gắp đồ ăn vào bát của mình, nó được dùng cho tất cả mọi người, giống thìa múc canh vậy.