Bởi vì gia chủ của nhà họ Phủ và người vợ liên hôn gần như đều không ở nhà, cho nên trang viên to lớn như vậy chỉ có hai anh em có mối quan hệ ác liệt sinh sống.
Tới giờ ăn cơm, khi Dương Diệp đi xuống lầu, một bữa cơm thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn trong nhà ăn tráng lệ, mặc dù chỉ có hai vị thiếu gia ở nhà, nhưng vẫn sống một cuộc sống xa hoa lãng phí.
Dương Diệp tặc lưỡi trong lòng, thảo nào có rất nhiều người nghiện loại game thực tế ảo này, rốt cuộc có mấy người ở thế giới hiện thực có thể sống trong một gia đình giàu có như vậy.
Phủ Tinh Lan cúi đầu đứng ở cạnh bàn ăn, thông thường thời điểm ăn cơm cũng là lúc Phủ Trí Kiệt "trừng phạt" hắn. Đám người hầu cũng tập mãi thành quen, yên tĩnh không nói một lời, hoàn toàn không dám đứng chung cùng một chỗ với hắn, cũng không có ai quan tâm đến hắn.
Lửa giận trong lòng Dương Diệp lại có xu thế hừng hực bốc lên, anh nhíu mày nhìn Phủ Tinh Lan lúc này chỉ là đứa nhỏ mười hai tuổi, thông qua kịch bản anh có thể biết được, hắn lớn lên nhỏ gầy thế kia đương nhiên là do Phủ Trí Kiệt ngược đãi, căn bản không bao giờ để cho hắn ăn một bữa cơm no bụng.
Phủ Trí Kiệt không chỉ thường xuyên không cho hắn ăn cơm, bắt hắn bụng đói nhìn mình ăn mà còn cố tình đổ thức ăn xuống đất, để hắn quỳ rạp trên mặt đất ăn cơm giống như một con chó, có một lần còn dúi đầu hắn vào đống đồ ăn trên mặt đất liên tục chửi rủa, xúc phạm. Đối với hành vi này, người hầu nhìn thấy lại không thể nói ra, người đứng đầu nhà họ Phủ biết rõ nhưng lại không thèm quan tâm, còn mẹ của Phủ Trí Kiệt thì càng không sao cả.
Rõ ràng là một gia đình giàu có không lo cái ăn cái mặc, vậy mà lại thờ ơ khắc nghiệt với một đứa nhỏ như vậy, thậm chí đứa nhỏ trong gia đình bình thường so với hắn còn sống tốt hơn rất nhiều.
Cũng khó trách ngày sau nội tâm của Phủ Tinh Lan lại vặn vẹo như thế, ngày càng đen tối, cuối cùng làm Phủ gia tan cửa nát nhà, thật ra cũng là do nhà họ Phủ xứng đáng.
Chẳng qua Phủ Trí Kiệt làm ra được chuyện súc sinh này, còn Dương Diệp lại không làm được, với tính tình hung bạo của mình, nếu không đấm cho đám người nhà này một phát thì đúng là nghẹn khuất. Cho dù biết đây là game thực tế ảo, anh cũng rất khó chịu đựng được, sắc mặt vô cùng khó coi ra lệnh nói: "Ngồi xuống."
Phủ Tinh Lan đối với một bàn thức ăn nóng hổi trước mặt làm như không thấy, thành thành thật thật ngồi ở trên mặt đất.
Trong nhát mắt Dương Diệp đều bị hắn làm cho nghẹn họng, cũng may anh đã thử nghiệm không ít game, hiểu được phải làm sao để hoàn thành tốt thiết lập nhân vật do mình sắm vai mà không phá huỷ nhân vật. Các nhiệm vụ do cốt truyện đưa ra nhìn chung đều cùng một hướng, cũng không khắt khe về chi tiết, chỉ cần có thể đi hết cốt truyện, sẽ được tính là hoàn thành trò chơi, mà điểm đánh giá được căn cứ vào mức độ hoàn thành và chi tiết.
Nhưng với tư cách là người thử nghiệm, anh không cần băn khoăn về điểm số, dù sao cũng không phải là nhân vật chính, chỉ cần thuận lợi đẩy xong cốt truyện là được. Anh đã tìm ra cách để "bắt nạt" nam chính Phủ Tinh Lan dựa trên cơ sở phải duy trì thiết lập nhân vật.
"Ai cho mày ngồi ở đấy?" Vẻ mặt anh khó coi hét lên một tiếng, trực tiếp khiến Phủ Tinh Lan sợ tới mức giật mình, lăn long lóc nhanh chóng đứng lên
Dương Diệp lại mắng: "Nuôi chó nó còn hiểu chuyện hơn mày! Cút lên đây!"
Người hầu bên cạnh khôn khéo kéo ra một chiếc ghế đối diện với Dương Diệp, Phủ Tinh Lan nhìn chiếc ghế với vẻ khó có thể tin được.
"Thất thần cái gì?" Dương Diệp tướng mạo hung dữ, tính tình hung bạo, lúc này đóng vai một tên ác nhân bắt nạt nam chính yếu ớt rất thích hợp, vô cùng có lực uy hϊếp: "Còn không mau cút lên đây!"
Phủ Tinh Lan lập tức dùng cả tay lẫn chân leo lên ghế dựa, nhưng cũng chỉ ngồi chưa đến một phần tư diện tích của chiếc ghế, cậu biết người anh trai này lại có thủ đoạn mới để hành hạ mình, nhưng cậu cũng chỉ có thể làm theo, không có cách nào phản kháng.
"Bộ đồ ăn của nó đâu?" Dương Diệp chỉ vào Phủ Tinh Lan, người hầu bên cạnh lập tức đem bộ đồ ăn đưa tới, lúc trước Phủ Trí Kiệt không cho Phủ Tinh Lan ngồi bàn, tự nhiên cũng khiến cho người hầu cất sạch bộ đồ ăn của hắn đi.
Bây giờ Phủ Tinh Lan lại một lần nữa có được bộ đồ ăn, nhưng hắn căn bản không biết nên dùng thế nào để ăn cơm, cúi đầu nhìn xuống bàn cũng không dám chạm vào bộ đồ ăn.
Dương Diệp ghét bỏ nói: "Quá gầy, tuỳ tiện đạp hai cái là có thể gẫy luôn, như này không được."
"Vài ngày nữa cha sẽ về nhà, mày ốm yếu như vậy thật là đen đủi, nhìn giống như tao không đối xử tốt với mày vậy." Anh độc ác nói, "Thằng con lai, không phải mày muốn cáo trạng chứ? Rõ ràng tao chỉ cùng mày chơi trò chơi, nói giỡn mấy câu mà thôi, mày nói có đúng không?"
Phủ Tinh Lan đờ đẫn trả lời: "Đúng vậy."
"Vậy vết thương trên người mày từ đâu mà có?"
"Em không cẩn thận té ngã."
Dương Diệp nhìn thân nhìn nhỏ gầy của hắn, trong lòng cảm xúc lẫn lộn: "Cha sẽ về sớm thôi, đến lúc đó thằng con lai là mày phải gọi tao là "anh trai", biết chưa?"
"Biết ạ."
Về cách xưng hô "anh trai" này, lúc trước Phủ Trí Kiệt rất kháng cự tên "tạp chủng" Phủ Tinh Lan gọi mình là "anh trai", còn rất tốt bụng dạy dỗ sữa chữa cho cậu, cho nên ngày thường cậu không dám gọi Phủ Trí Kiệt như vậy. Chẳng qua lúc trước gia chủ của Phủ gia kêu Phủ Tinh Lan gọi Phủ Trí Kiệt là "anh trai", cho nên ở trước mặt cha, bọn họ phải theo quy củ.