Quyển 1 - Chương 14: Nguy cơ trinh tiết của nam chính (2)

Những tên côn đồ nhỏ bé trong xã hội đều biết nơi này là trường học quý tộc, đây luôn là địa điểm được ưu ái là vùng làm tiền, những người có gia cảnh không tốt trong trường học đều là quả hồng mềm dễ nắn, liền trở thành máy ATM của bọn họ.

Cả hai bị ép vào trong con hẻm nhỏ, Dương Diệp trèo lên cái trụ cột ở bên cạnh, ghé người vào bức tường nhìn một màn âm mưu sáo rỗng của cốt truyện.

Cả hai đứa nhỏ đều không mang theo máy truyền tin bên người để dùng cho việc chi trả tiền, ở trên máy có gắn thiết bị định vị, vì trộm trốn ra ngoài nên đều để lại lớp học không dám mang theo, muốn che giấu tai mắt của gia đình.

Không nghĩ tới lại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy.

Bọn họ chỉ là hai đứa trẻ mười ba tuổi đương nhiên không lại được ba người trưởng thành, Sở Thiên Tâm quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người bảo hộ Phủ Tinh Lan ở phía sau, ở cái tuổi này bé gái lớn lên so với bé trai cao hơn một chút, Sở Thiên Tâm là một cô bé có dáng người cao.

Trên mặt cô tuy vẫn chưa thoát hết vẻ trẻ con, nhưng với khuôn mặt xinh đẹp cùng với đường cong mềm mại của thiếu nữ cũng đã đủ để gọi là tiểu mỹ nhân.

Trong đó có một tên côn đồ với mái tóc nhuộm vàng nhìn cô, đột nhiên da^ʍ ô cười cợt: "Tiểu mỹ nhân, nếu không có tiền thì bồi các anh chơi nhé?"

Lần này, khuôn mặt nhỏ của Sở Thiên Tâm trắng bệch, cô cắn chặt môi, thật là bị doạ không nhẹ, nhưng vẫn kiên cường che chắn trước mặt Phủ Tinh Lan.

Dương Diệp nhìn đến trong lòng cảm khái không thôi: Nữ chính tốt như vậy, sao lại bị cái đồ ngựa giống như Phủ Tinh Lan đạp hư chứ?

Hoàng Mao đưa tay ra muốn túm lấy cô, lại không nghĩ tới lúc này Phủ Tinh Lan đột nhiên vọt ra, cậu vung tay lên, không biết từ khi nào trong lòng bàn tay đã nắm một đống đất cát, đều văng hết vào mặt Hoàng Mao.

Trong khi Hoàng Mao đang giãy dụa chửi bới, cậu lại đẩy mạnh Sở Thiên Tâm một cái, giọng nói non nớt hét lên: "Chạy mau! Đi gọi giáo viên!"

Sở Thiên Tâm phản ứng rất nhanh, sau khi bị đẩy ra khỏi vòng vây của những người này, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua rồi trực tiếp chạy đi, một bên gân cổ lên hướng về phía Phủ Tinh Lan hô to: "Chờ tớ!"

Bọn côn đồ đồng loã ở bên cạnh trong lòng biết không ổn, nhưng đuổi theo thì đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Thiên Tâm chạy về trường học.

Hoàng Mao vất vả lắm mới bình tĩnh lại, hai mắt hắn đỏ ngầu hung hăng cho Phủ Tinh Lan một cái tát.

Vốn dĩ khi chuyện như này bị bại lộ, bọn họ khẳng định sẽ chạy tán loạn như chim ri vỡ tổ, nhưng lần này bọn họ rõ ràng vô cùng tức giận, căn bản không muốn buông tha cho Phủ Tinh Lan, mắng thêm hai câu lại lôi cậu đến một nơi thưa thớt hẻo lánh khác.

Dương Diệp tự nhiên cũng đi theo, lập tức thấy Hoàng Mao đang hung ác đánh người phát tiết, Phủ Tinh Lan bị đánh đến kinh nghiệm đầy người, ôm đầu không phản kháng.

Chẳng qua chẳng được bao lâu bọn họ đã đánh đến không còn thú vị, trên người thằng nhóc này không có tiền, đánh cũng không có gì vui, mang đi cũng không có chỗ tốt, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy không đủ để giải toả cơn tức giận.

Vì vậy một trong số đó nở nụ cười dâʍ đãиɠ đề nghị: "Đại ca, nếu tiểu mỹ nhân vừa rồi đã chạy mất vậy thì dùng nó đi? Dù sao em nhìn thằng ranh này da thịt cũng rất non mịn."

Hoàng Mao nghe vậy giựt cái tay Phủ Tinh Lan đang ôm đầu xuống, cẩn thận đánh giá một chút.

Mặc dù thằng nhóc trước mặt mặc quần áo nam, nhưng lớn lên so với bé gái vừa rồi còn tinh xảo trắng nõn hơn, lại mảnh mai nhỏ nhắn như thế, dáng vẻ non mịn trắng mềm còn dụ dỗ người phạm tội hơn con nhóc kia.

"Yo ~" Hoàng Mao duỗi tay nâng cằm Phủ Tinh Lan lên: "Đây là con lai sao? Khuôn mặt nhỏ này lớn lên trông tuyệt đấy."

Phủ Tinh Lan còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy biểu tình và cái đυ.ng chạm của đối phương đặc biệt ghê tởm, nhưng cánh tay của cậu lại bị hai tên côn đồ khác một trái một phải cố định, không có cách nào phản kháng khi quần áo trên người bị xé rách.

Thân thể non nớt trắng nõn và nhỏ yếu của thiếu niên ẩn chứa một loại ngây ngô thuần khiết, núʍ ѵú phấn nộn ở trước ngực run rẩy đứng thẳng ở trong không khí se lạnh.

Hoàng Mao nuốt nuốt nước miếng, cười đến càng thêm đáng khinh, duỗi tay trực tiếp sờ lên thân hình mảnh khảnh kia.

"Buông ra, buông tôi ra!" Phủ Tinh Lan chưa từng gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, cậu chưa từng bị đυ.ng chạm thế này, thật kinh tởm, xấu xí, bẩn thỉu!

Khuôn mặt nhỏ của cậu trắng bệch, dường như sắp nôn mửa, những giọt nước mắt kinh hoàng trào ra trong mắt cậu.

"Yo, cưng muốn khóc sao?" Hoàng Mao dùng bàn tay thô ráp dơ bẩn của mình xoa nắn thân hình trắng nõn, không màng đến sự giãy giụa của Phủ Tinh Lan lột quần cậu xuống, sờ lên phần đùi trong non mềm, cười xấu xa nói: "Không khóc không khóc, sẽ sướиɠ ngay thôi."

Gã vừa nói vừa kéo khoá quần của mình xuống, móc ra bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ghê tởm, để ở trên phần đùi trắng nõn của thiếu niên.

____

Moè: Cám ơn bạn Linh Phương đã đề cử nhé iu iu