- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nghe Tiếng Tuyết Rơi
- Chương 7: (Hoàn chính văn)
Nghe Tiếng Tuyết Rơi
Chương 7: (Hoàn chính văn)
Loại tâm tình này bị Phó Ôn Tu.....bắt được. Anh đã từng rất nhạy bén trong việc nắm bắt âm thanh, và bây giờ anh cũng rất giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc. Anh không muốn lợi dụng tình yêu của Dicor, nhưng điều này không đại biểu cho việc anh không thể lợi dụng tính chiếm hữu của hắn ta.
Khi điều gì đó mà hắn ta cho rằng bản thân đã nắm chắc trong tay lại bỗng nhiên thoát ra khỏi tầm kiểm soát thì hắn sẽ cảm thấy cáu kỉnh, khó chịu, sẽ muốn.....đi tìm hiểu nguyên nhân.
Dicor đóng sách lại không nói thêm gì mà rời khỏi phòng.
Phó Ôn Tu cũng chợt thả lỏng, bắt đầu suy nghĩ về những việc liên quan đến vị trí của mình. Đầu tiên, rất có khả năng là anh đã không còn ở trong nước nữa rồi, thậm chí còn là một nơi rất xa. Hiện tại toàn thân anh đều là cảm giác bủn rủn tay chân, giống như một người nằm trên giường ba ngày mới dậy. Hơn nữa anh cũng tin vào sự quản lý trong nước, dù như nào cũng sẽ không để một tên xã hội đen Italy nhúng tay xây dựng l*иg chim.
Vậy thì sẽ ở xung quang? Quốc gia phụ cận? Anh phải làm sao để truyền ra tin tức cầu cứu đây?
Nhạc Triệu Nguyên đâu? Phát hiện ra sự mất tích của anh thì y sẽ cảm thấy như thế nào? Mong là y ngàn vạn đừng quá bốc đồng....
Phó Ôn Tu chuẩn bị rất nhiều phương pháp để thử Dicor, nhưng lại vô dụng. Bởi vì rất nhanh, Dicor dần trở nên bận rộn. Thời gian để đến chỗ này cũng ít đi, mỗi lần đến đều sẽ dùng ánh mắt si mê điên cuồng mà nhìn anh nhưng lại không nói lời nào, hắn ta ngồi nhìn một lúc lại rời đi, anh cũng quyết đoán coi hắn ta như không tồn tại.
Anh nhắm mắt nằm trên giường, tỉ mi nghe ngóng âm thanh bên ngoài phòng, có tiêng gió thổi qua kẽ là, rất gần, ở ngay bên ngoài máu nhà, chứng tỏ đây là một ngôi nhà một tầng. Vào ban đêm, anh có thể nghe thấy tiếng chuột sột sọt gặm nhấm thứ gì đó, cũng như đủ loại tiếng bước chân, không giống như đang bước đi trên bê tông, mà giống như đang đi trên nền đất. Có khả năng cao đây là một ngôi làng, nhưng dù là ngôi làng thì nhất định cũng đã bị Dicor thu mua.
Muốn chạy thoát cũng rất khó khăn, nhưng truyền tin tức ra ngoài thì vẫn có thể.
Lần này anh sẽ không ngu ngốc như lần trước nữa.
Phó Ôn Tu ở bên này đang tích cực nghĩ cách chạy trốn, mà bên kia đội đặc chủng số 1, số 2 cũng đã vào vị trí, còn có cả 1 đội viện quân đến từ Italy, ngôi làng nằm co ro ở góc Tỉnh X gần như đã bị bao vây.
Nhạc Triệu Nguyên gặm móng ngón tay, những chiếc móng tay vốn mượt mà đã bị y gặm thảm đến mức không nỡ nhìn, nhưng y không hề có cảm giác, đôi mắt che kín tơ máu không hề chớp lấy một cái mà nhìn về phía thôn trang, dường như y có thể xuyên thủng tầng tầng lớp lớp phòng ở mà nhìn thấy người y yêu.
"Đừng lo lắng, chúng ta đã xác định được Dicor đang co đầu rút cổ trong cái thôn kia, mà toàn thôn đều là người hắn đưa tới, cũng không phải lo lắng tổn thương người vô tội. Bên phía Italy kia đã ra thông báo, nếu bắt sống được thì tận lực bắt sống, còn không thì bắt chết tại chỗ." Liễu Chính Nguy ở sau lưng nhẹ giọng nhắc nhở y, nhưng dường như y lại chưa phát giác ra, ánh mắt y dừng lại ở một chỗ, sau đó đột nhiên có ánh sáng chợt lóe, giống như từ một khoảng cách xa như vậy, dù nhìn thấy cái gì cũng đều có thể trở thành một tín hiệu.
"Ôn Tu!" Y lôi kéo Liễu Chính Nguy ở phía sau, đấu cũng không quay lại hỏi, "Khi nào thì chúng ta hành động?"
"Tối nay, sao thế?" Liễu Chính Nguy nhìn theo phương hướng mà y đang nhìn, chỉ thấy một con chim đang không ngừng đυ.ng vào cửa sổ.
"Ở đó, Ôn Tu đang ở chỗ đó!" Nhạc Triệu Nguyên áp chế sự hưng phấn khiến bản thân run rẩy xuống, nhìn chằm chằm vào con chim kia.
"Chú xác định chứ?"
"Tất nhiên! Có người ở bên trong cửa sổ đặt chút đồ thu hút chim cắt, nhưng ở đây sao lại có người muốn thu hút một con chim đến đυ.ng vào cửa sổ chứ? Chỉ có thể là Ôn Tu thôi!" Y đã có chút không thể khống chế bản thân được nữa rồi, y muốn tìm được cái tên Dicor kia rồi xé hắn thành mảnh vụn, rồi lại muốn ôm lấy người yêu của y, chủ nhân của y, muốn cảm thụ được sự tồn tại của người kia khi cậu ở bên cạnh mình.
Rất nhanh y đã không nhẫn nhịn được nữa rồi.
Liễu Chính Nguy nhìn bộ dáng của y, khẽ thở dài một cái, một bên ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, một bên lấy ra bộ đàm nói cái gì đó với người ở phía bên kia rồi quay đầu nhìn về phía y: "Nếu nhịn không được thì chú đi trước đi, làm kì binh đánh bất ngờ, tìm được Ôn Tu thì trước tiên hãy xác nhận sự an toàn của em ấy, sau đó bọn anh sẽ tiến vào."
"Vâng!" một chữ cũng không nói hết, Nhạc Triệu Nguyên đã xông ra ngoài, sau đó liền mất dạng.
Phó Ôn Tu ném xác chuột lên bệ cửa sổ, thuận tiện dùng ga trải giường lau đi máu chuột trên dây xích. Cũng chỉ có chuột ở nông thôn mới ngốc như vậy, bởi vì mọi người tập mãi thành quen không đi biết gϊếŧ chúng nó, chúng lại tự cho đó là an toàn nên mới đi ra kiếm ăn. Phó Ôn Tu của trước đây không có khả năng sẽ biết đến những điều này, đồng dạng cũng sẽ không có khả năng sẽ dùng dây xích đập chết con chuột.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng cái đã như ý nguyện thu húy được một con chim cắt. Đang là mùa thu, không chỉ loài chuột muốn nỗ lực tích trữ thức ăn, mà ngay cả chim cắt cũng muốn.
Như vậy, nếu nhóm người Nhạc Triệu Nguyên đã đến xung quanh đây thì họ cũng sẽ chú ý đến nơi này.
Đối với việc bị Dicor biết được? Cũng chẳng sao cả, sau khi anh phát hiện ra rằng, ác mộng bất quá cũng chỉ là một người có tính chiếm hữu cao đối với anh mà thôi, anh đã không còn sợ hãi nữa. Hắn ta còn có thể làm tổn thương anh bằng cách nào nữa chứ? Anh của hiện tại đã mạnh mẽ hơn bản thân anh khi bị mất đi đôi bàn tay khéo léo!
Lần này, anh tin tưởng vào người anh yêu.
"Anh đang nghĩ gì vậy? Hãy nói cho tôi biết, Angel, anh đang nghĩ gì vậy?" Khi Dicor đi vào, hắn ta không chút ngạc nhiên khi thấy con chim cắt kia, hắn ta phẫn nộ vứt cái xác của con chuột đi, cũng mở cửa xua đuổi con chim cắt, sau đó lại quay đầu nắm lấy cổ áo anh, đè anh xuống giường.
Phó Ôn Tu nhìn hắn ta, không nói lời nào
Điều đó càng làm cho Dicor phẫn nộ, hô hấp của hắn dồn dập, hắn rít lên: "Chuyện này không phải do anh làm ra đúng không?! Chuyện này sẽ không phải là chuyện mà Angel nên và sẽ làm! Vẫn còn có kẻ khác nữa phải không?! Trong phòng này, vẫn còn một kẻ khác?!"
Phó Ôn Tu cười nói: "Đây xác thực không phải là chuyện mà Angel sẽ làm, nhưng mà, Angel không phải đã bị cậu hủy hoại rồi sao?" Nhìn đồng tử đang co rút của Dicor, sự phẫn nộ sẽ phá hủy lý trí của con người, nụ cười của Phó Ôn Tu càng thêm ôn hòa.
Nhưng lại không hề giống với thiên sứ lức trước nữa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một giọng nói quen thuộc vang lên: "CÚT!", Phó Ôn Tu Chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, áp lực mà Dicor gây ra đã biến mất, hai bóng người ở trước giương liều mạng vật lộn, từng quyền đánh lên da thịt. Nhưng Phó Ôn Tu đã thả lỏng hơn, chú chó lớn nhà anh đã đến, điều này nói lên rằng anh đã an toàn.
"Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi....." Chú chó điên cuồng cuối cùng cũng tìm thấy chủ nhân, cứ như vậy mà lao vào cắn xé kẻ thù, Dicor căn bản không phải là đối thủ của y. Y từ cánh cửa sổ mà lúc Dicor đang phẫn nộ đuổi con chim cắt kia đi nhưng lại quên đóng cửa mà nhảy vào.
Cơn thịnh nộ đã đẩy Dicor đến con đường không thể quay trở lại, hoặc có thể là bắt đầu từ thời điểm hắn ta nảy sinh mong muốn kiểm soát Phó Ôn Tu thì đã xác định là phải đối mặt với cái kết như vậy rồi?
Nhạc Triệu Nguyên suýt chút nữa thì đã bóp chết Dicor, nhưng lại bị Phó Ôn Tu ngăn lại. Anh xương giường, vươn tay còn quấn dây xích đến chỗ người yêu: "Anh có mang súng không?"
Chú chó lớn ngơ ngác nhìn anh, một tay ngăn chặn Dicor, một tay đưa ra sau eo lấy súng đưa cho anh. Dù là trước đây, Phó Ôn Tu cũng đã tiếp xúc với súng ở câu lạc bộ bắn súng, mà hiện giờ súng đã vào tay, anh lại thấy rất xa lạ, nhưng cũng không sao cả, biết đại khái là được rồi. Anh mở chốt an toàn, trong ánh mắt không thể tin được của Dicor mà đặt họng súng vào cổ tay hắn ta, ánh mắt vô tình: "Coi như đây là tôi tự mình báo thù." Nói rồi, anh bóp cò.
Hai tiếng súng vang lên, đôi tay của Dicor coi như bị phế bỏ. Nhạc Triệu Nguyên vẫn còn thấy chưa đủ, sau khi lấy súng về lại nã thêm hai phát vào chân Dicor. Lúc này hắn ta cũng chỉ có thể nằm trên mặt đất, không thể bỏ chạy. Chú chí lớn lúc này mới đứng dậy, bổ nhào về phía chủ nhân, y dường như là dùng hết sức lực để hôn môi anh, truy đuổi theo từng hơi thở của anh.
Dicor nằm trên mặt đất nhìn bọn họ thân mật, nhìn thấy tình cảm ôn nhu trong mắt Angel, hắn hoàn toàn mất đi khát vọng muốn sống tiếp, tại vì sao không phải là hắn? Vì sao Angel yêu không phải là hắn ta?
Tiếng hò hét chém gϊếŧ ở bên ngoài càng lúc càng lớn, bọn họ sợ là cũng không còn nhiều thời gian, Nhạc Triệu Nguyên đương nhiên hiểu được, Ôn Tu của y vẫn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu!
Y tìm thấy chìa khóa trên người Dicor, nhanh chóng mở khóa cho Phó Ôn Tu, sau đó chú chó lớn lắc đuôi, thỉnh cầu chủ nhân quay lưng về phía bọn họ, không cần phải nhìn.
Phó Ôn Tu biết rõ y muốn làm gì, nhưng anh vẫn nghe theo, thờ ơ quay lưng lại, không thèm nhì Dicor đang nằm trên mặt đất.
Giống như không yêu, cũng không hận, hoàn toàn không có mỗi liên quan nào đến hắn ta.
Dicor nhìn bóng lưng anh, đột nhiên hiểu được cái gì gọi là tuyệt vọng, ở một giây cuối cùng trong sinh mệnh, hắn ta không nhìn vào họng súng đang chỉ vào đầu mình, mà lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia. Anh khi ấy cũng tuyệt vọng như vậy sao? Nếu đây là điều mà anh muốn, thì hắn ta chết đi cũng tốt
Chính là, không có Angel trong tay, hắn ta cảm thấy có chút đáng tiếc.....
"Pằng."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nghe Tiếng Tuyết Rơi
- Chương 7: (Hoàn chính văn)