Phủ Khánh Dương công chúa.
Ảnh vệ đuổi theo An Động Chương, đem những gì thấy và nghe được báo cáo cho Khánh Dương công chúa.
Dung ma ma và bốn người kia tức muốn hộc máu.
Sớm biết phò mã phẩm tính bất kham, nhưng không ngờ hắn lại không chịu nổi như thế, công khai dưỡng nữ nhân bên ngoài, còn sinh ra tư sinh tử.
Thật đáng giận!
Khánh Dương công chúa rũ mắt cười lạnh.
Bảo bảo sớm đã nói cho nàng biết về âm mưu của An Động Chương, nên nàng đã chuẩn bị tâm lý, giờ tiếp thu cũng không mất kiểm soát cảm xúc.
Nhưng...
Nàng Lạc Thơ Hàm không để ai tùy tiện xúc phạm!
Khánh Dương công chúa khóe miệng gợi lên nụ cười thâm thúy, phân phó ảnh vệ, “Đi! Đem Lý Hương Hương và con nàng đến phủ công chúa.”
“Là, điện hạ!”
Ảnh vệ cung kính nhận lệnh, nhanh chóng biến mất trong phòng.
Lạc Nhiễm Nhiễm hoan hô nhảy nhót:【Oa nga! Mẫu thân khí phách, mẫu thân uy vũ, bảo bảo vì ngươi loảng xoảng loảng xoảng đâm đại tường!】
Khánh Dương công chúa gương mặt thoáng đỏ, cảm thấy vui mừng vì được bảo bảo khen.
Lúc này, Dung ma ma tiến đến bẩm báo: “Điện hạ, Hoàng ngự y tới, cùng đến còn có Thái Tử điện hạ.”
“Thái Tử điện hạ, hắn sao lại tới?” Khánh Dương công chúa nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài.
Hôm nay nàng chỉ muốn tự giải quyết việc này, không muốn kinh động hoàng thất, nhưng Thái Tử điện hạ tự mình đến, không thể không cho hắn nhúng tay.
“Ma ma, mau mời Thái Tử điện hạ vào nhà, đứa nhỏ này, bên ngoài phong tuyết đan xen, cũng không sợ đông lạnh hỏng thân mình.”
Vừa dứt lời, tiếng cười ôn hòa của Thái Tử vang lên.
“Cô cô, chất nhi thân thể ngạnh lãng, lại là người tập võ, chút phong tuyết này không làm khó được chất nhi. Thân thể của ngài mới là quan trọng nhất.”
Nói xong, Thái Tử lập tức gọi Hoàng ngự y, “Hoàng ngự y, mau khám cho Khánh Dương công chúa, hoàng tổ mẫu và phụ hoàng rất coi trọng, ngươi không được sơ ý.”
“Là, Thái Tử điện hạ.”
Hoàng ngự y cung kính, nhưng trong lòng kêu khổ thấu trời. Hôm nay hắn bị tội, đêm nay phải nhờ phu nhân xoa rượu thuốc, nếu không ngày mai chắc chắn không dậy nổi, e sợ sẽ nháo ra chê cười.
Khánh Dương công chúa ánh mắt lóe sáng.
Ngay từ đầu đã nhận ra Hoàng ngự y xoa eo, biết Thái Tử mang Hoàng ngự y đến phủ với tốc độ nhanh nhất, lăn lộn khiến lão eo của Hoàng ngự y cũng mau tan thành từng mảnh.
Trong lòng nàng bất đắc dĩ nhưng cũng an ủi, vì có người thật lòng đối tốt với nàng trong hoàng thất, nàng không sống uổng phí.
“Ma ma, cấp Hoàng ngự y dọn chỗ.”
Hoàng ngự y vui vẻ, lập tức cảm kích: “Đa tạ điện hạ, vi thần vô cùng cảm kích.”
Khánh Dương công chúa mỉm cười gật đầu, vẫy tay với Thái Tử, ý bảo hắn ngồi xuống.
“Cô cô, từ khi ngài mang thai chưa bao giờ thỉnh ngự y bắt mạch, giờ lại làm, có phải thân thể ngài xảy ra vấn đề?”
Thái Tử chau mày, lo lắng nhìn Khánh Dương công chúa.
“Thái Tử, không cần lo lắng, bổn cung không sao, chỉ vì sắp sinh, trong lòng không yên, lần này thỉnh Hoàng ngự y đến, chỉ để cầu bình an thôi.”
Khánh Dương công chúa tự nhiên, vươn tay phải, để Hoàng ngự y chẩn bệnh.
【Mới không phải đâu!】Lạc Nhiễm Nhiễm bĩu môi, tức giận.
【Mẫu thân, ngươi nói dối, ngươi rõ ràng là trúng độc, nhưng không phải loại dễ phát hiện, đặc biệt là phủ y trong phủ công chúa, tuy y thuật cao siêu nhưng đã sớm bị tra nam thu mua.】
Khánh Dương công chúa:... Ngoan bảo, cho nương giữ chút mặt mũi được không?
Thái Tử lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nhìn lướt qua nhà, không thấy bóng nãi oa oa.
Nhưng, hắn rõ ràng nghe được giọng nãi oa oa nói chuyện, còn cô cô và Hoàng ngự y vẫn bình thản, ngơ ngác.
Hay là, là ảo giác?
Dưa dưa:【Đinh——Lạc Thần Hiên, Thái Tử Thiên Khải quốc, mười ba tuổi, tài đức vẹn toàn, thiện lương nhân từ, đối nhân khiêm cung, bình dị gần gũi, thâm chịu đế hậu yêu thích.
Chỉ tiếc, thiên đố anh tài, nguyên bản hắn là người thích hợp trở thành đế vương đời sau, cuối cùng chết trong âm mưu, bị...】
Lạc Nhiễm Nhiễm che mặt khóc.
Nàng đau lòng vì vị Thái Tử ca ca khiêm tốn ôn hòa này, đáng thương oa, nàng đau lòng cho số phận của hắn.
【Anh anh anh, ta trời quang trăng sáng Thái Tử ca ca a, ngươi có tuổi xuân tươi đẹp, lại bị kẻ gian hãm hại, tuổi xuân chết sớm, tính thời gian, ly ngươi tử vong chỉ còn hai năm.】
Cái gì?
Thái Tử đồng tử chấn động, suy nghĩ quay cuồng, đầy mặt không thể tưởng tượng.
Thái Tử ca ca?
Tuổi xuân chết sớm?
Ly chết chỉ còn hai năm?
Lớn mật, là nãi oa oa nào đang nói chuyện?
Nàng vì sao kêu hắn Thái Tử ca ca?
“Tê...” Khánh Dương công chúa giật mình thất thần, ôm bụng rêи ɾỉ.
Thái Tử nhanh chóng hoàn hồn, khẩn trương: “Cô cô, ngài sao vậy? Hoàng ngự y, mau...”
“Đừng!” Khánh Dương công chúa áp xuống khinh sợ, lắc đầu: “Bổn cung không sao, chỉ là bảo bảo trong bụng làm ầm ĩ.”
Bảo bảo trong bụng?
Thái Tử ngẩn người, hoảng hốt nhìn bụng to của Khánh Dương công chúa, thấy em bé tay đấm chân đá.
Chẳng lẽ, giọng nói nãi oa oa vừa rồi là của đứa trẻ chưa sinh này?
Lạc Nhiễm Nhiễm áy náy:【Thực xin lỗi mẫu thân, bảo bảo không cố ý làm đau ngươi, chỉ là cảm xúc kích động, không nhịn được, xin mẫu thân thứ lỗi.】
Khánh Dương công chúa trong lòng an ủi.
Nàng mang thai đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, đời này có ngoan bảo là đủ.
“Ngoan bảo, mẫu thân không đau, ngươi đừng tự trách.”
Lạc Nhiễm Nhiễm:【Anh anh anh, mẫu thân thật tốt, bảo bảo rất thích ngươi. Đúng rồi mẫu thân, thời gian không đợi người, ngươi phải sớm vạch trần mưu kế của tra nam, bảo bảo không muốn ngươi một thi hai mệnh.】
Khánh Dương công chúa:... Ngoan bảo, đừng nóng vội, nhanh.
Thái Tử chấn động, nhìn chằm chằm bụng Khánh Dương công chúa, nắm chặt tay đổ mồ hôi lạnh.
Thật chùy, nãi oa oa đúng là biểu muội hoặc biểu đệ chưa sinh của hắn.
Thật là việc lạ!
Chuyện thần kỳ này lại xảy ra với hắn, có lẽ ông trời nhìn hắn thuận mắt, cho hắn cơ duyên, để hắn biết trước kết cục của mình, sớm phòng bị.
Nghĩ vậy, Thái Tử ho nhẹ, áp xuống không thể tưởng tượng, thử dò hỏi.
“Cô cô, ngài biết trong bụng bảo bảo là nam hài hay nữ hài?”
Lạc Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng:【Thái Tử ca ca, nhân gia là nữ hài mấy lạp?】
Dưa dưa cũng xem náo nhiệt:【Anh anh anh, nhân gia cũng là nữ hài mấy lạp!】
Khánh Dương công chúa mi mắt cong cong, trong lòng mềm mại, nhẹ nhàng đυ.ng vào Lạc Nhiễm Nhiễm.
“Ngoan bảo là nữ hài tử, bổn cung thích nữ nhi, đợi ngoan bảo sinh ra, bổn cung sẽ che chở, cho nàng sủng ái tốt nhất, làm nàng trở thành tiểu quận chúa vô ưu vô lự.”
Lạc Nhiễm Nhiễm vui mừng, nhẹ nhàng cọ vào bụng:【Ô ô, mẫu thân dán dán, bảo bảo ái ngươi u, moah moah!】
Khánh Dương công chúa:... Ngoan bảo, mẫu thân cũng ái ngươi, ừm... Chỉ là moah moah là gì? Chẳng lẽ là thân thân?
Thái Tử hít sâu một hơi, nội tâm kích động không thôi.
Là muội muội, thật tốt, hắn rốt cuộc có một muội muội mềm mại, ngoan ngoãn.