Những gì chúng nợ bà, bà nhất định bắt chúng phải trả lại!
Cố Dung của dòng họ Ngọc Nhĩ Cách Lỗ đã thức tỉnh!
Diệp Tịnh Nguyệt đứng bên cạnh mắt sáng long lanh.
[Oa, mẫu thân thật uy vũ! Đúng vậy! Chính là phải thế này mới đối phó được với ả Cố Ánh Tuyết này, cái thứ trà xanh này!]
[Năm đó ả nghĩ mình đã chơi xỏ được mẫu thân, trong lòng không biết đắc ý bao nhiêu! Thật ra, ả chỉ là một con ký sinh trùng, chỉ cần rời khỏi mẫu thân, ả sẽ không sống được những ngày tốt đẹp nữa!]
[Cái thứ này thật đáng ghét, ta phải thay mẫu thân xả giận! Cho ả một chút thuốc, làm cho đau bụng một ngày!]
Diệp Tịnh Nguyệt ngoan ngoãn rót một chén trà cho Cố Ánh Tuyết.
“Tiểu di, đừng suy nghĩ nhiều, vừa rồi mẫu thân con cãi nhau với phụ thân, tâm trạng không tốt, nên lời nói có chút nặng nề. Nào, người uống chén trà này để bình tĩnh lại đi!”
Cố Ánh Tuyết thật sự bị vẻ dữ dội, không nhượng bộ của Cố Dung hôm nay dọa cho hoảng sợ.
Trước đây, mỗi khi ả nhắc đến chuyện cũ của Cố Dung, bà luôn tỏ ra tự ti và đau khổ.
Nhưng hôm nay bà lại trở nên sắc bén như vậy.
Thậm chí còn đáp trả lại ả?
Một lúc, ả cũng có chút lo lắng.
Nhanh chóng cầm lấy chén trà mà Diệp Tịnh Nguyệt vừa rót, uống một hơi để trấn tĩnh.
Nhìn Cố Ánh Tuyết uống hết chén trà, khóe miệng Diệp Tịnh Nguyệt nhếch lên một nụ cười càng ngày càng lớn.
[Hà hà, đêm nay ngươi không có ngày lành đâu, cả đêm cơ thể sẽ đau đớn như bị hàng nghìn con sâu đυ.c khoét, đây là cái giá phải trả cho việc ngươi lừa dối mẫu thân ta!]
Trong lòng Cố Dung mềm nhũn, ánh mắt nhìn Diệp Tịnh Nguyệt đầy sự yêu thương.
Đây mới đúng là con gái của bà, đứa bé đáng yêu biết quan tâm đến bà, không giống như Diệp Khinh Khinh, đứa con mà nuôi mãi không thuần phục được.
Cố Ánh Tuyết nhận ra ánh mắt của Cố Dung nhìn Diệp Tịnh Nguyệt, trong mắt ả lóe lên một tia độc ác.
Ngay lập tức, ả đổi sang vẻ mặt mềm mại, vô hại: “Đại tỷ, muội xin lỗi, vừa rồi muội đã nói sai. Cũng tại muội, vì muội đã nhìn Khinh Khinh lớn lên, nghe tin con bé treo cổ, muội hoảng quá nên mới nói những lời nặng nề.”
Sau đó ánh mắt chuyển sang Diệp Tịnh Nguyệt, đổi thành vẻ mặt đầy yêu thương.
“Đây là Nguyệt Nhi phải không, quả thật rất xinh đẹp, như được đúc từ một khuôn với đại tỷ. Lần đầu tiên tiểu di gặp con, không chuẩn bị quà gì, chiếc vòng tay này là vật yêu thích nhất của tiểu di, tặng con làm quà gặp mặt nhé.”