Chương 37: Là lỗi của mẫu thân

Bà đoán được chắc là do Diệp Tịnh Nguyệt “thể hiện tài năng”.

Tất nhiên, bà sẽ không để lộ chuyện này.

Bà liền ra lệnh cho quản gia: “Mau, Thái phu nhân phát bệnh rồi, nhanh chóng trói bà ta lại đưa về phủ, gọi đại phu đến xem.”

Câu nói này của bà, đã khẳng định việc Thái phu nhân bị điên là thật.

Từ giờ trở đi, Thái phu nhân sẽ không còn cơ hội gây rối nữa.

Quản gia không dám nói thêm gì, lập tức gọi đám gia nhân đến, năm sáu người cũng không giữ nổi Thái phu nhân đang điên loạn và sủa như chó, cuối cùng phải thêm năm sáu người nữa, mới như ghì một con lợn, giữ chặt được Thái phu nhân và đưa vào phủ.

Diệp Bá Giản muốn giải thích rằng Thái phu nhân không điên, nhưng khắp người ông ta đều đau rát, ngứa ngáy như bị cào, tê buốt đến tận xương, khiến ông ta không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Cố Dung liếc nhìn ông ta một cái, nếu không phải để làm bộ trước người ngoài, bà đã chẳng buồn nhìn lấy một cái.

“Đưa Hầu gia về chăm sóc cẩn thận.”

Rồi bà bước đến bên Diệp Vân Dao, nắm lấy tay nàng ấy, đôi mắt đầy nước mắt.

“Dao Nhi, là mẫu thân có lỗi với con.”

Diệp Vân Dao nhẹ nhàng lắc đầu, cổ họng nghẹn lại, làm sao nàng ấy không cảm thấy uất ức được?

Diệp Tịnh Nguyệt nói: “Mẫu thân, chúng ta vào trong trước đi, tỷ tỷ đã bị kinh hãi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Đúng đúng! Vào phủ trước đã.”

Ba mẹ con dìu nhau đi vào.

Mọi người đứng xem bên ngoài thấy không còn gì để xem, cũng dần tản đi.

Nhưng lời đồn về việc Thái phu nhân của Hầu phủ bị điên đã lan truyền ra, rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến, thật mất mặt.

Cố Dung đưa hai con gái về viện của Diệp Vân Dao, bà không muốn trở lại viện của mình, nghe tiếng rêи ɾỉ của Diệp Bá Giản làm bà bực bội.

Hiện tại bà đang rất áy náy với Diệp Vân Dao.

“Dao Nhi, là lỗi của mẫu thân, mẫu thân đã bỏ bê con.”

“Không trách mẫu thân.”

Diệp Vân Dao suy nghĩ một lúc.

Sự cặn bã của Diệp Bá Giản và sự độc ác của Diệp Khinh Khinh, Cố Dung đều bị che giấu.

Nàng ấy không thể để mẫu thân tiếp tục bị phụ thân cặn bã và Diệp Khinh Khinh lừa dối.

Nên nàng ấy thẳng thắn nói: “Mẫu thân, thật ra những gì con đã trải qua ở Tĩnh Tâm Am con đã nói với phụ thân, con nhờ phụ thân nói với mẫu thân, cầu xin mẫu thân cứu con. Nhưng phụ thân nói, chuyện này mẫu thân không can thiệp.”

Cố Dung tức giận đập vỡ chén trà trên bàn.