Chương 26: Trừng trị Nhị hoàng tử

Bốn tên đàn ông lập tức bao vây nàng ấy lại.

Chúng cười nham nhở.

“Cầu xin các ngươi, tha cho ta, ta là tiểu thư của Hầu phủ, các ngươi làm thế này, Hầu phủ sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

“Ha ha, tiểu thư Hầu phủ? Chúng ta chơi chính là ngươi.”

“Da mịn thịt mềm, quả nhiên khác với đám thôn phụ nơi sơn dã.”

“Người toàn mùi hương, không chịu nổi nữa rồi, ta phải lên trước!”

Gương mặt Diệp Vân Dao hiện lên vẻ tuyệt vọng, nàng ấy biết hôm nay mình không thể thoát được.

Đúng lúc y phục của nàng ấy bị xé rách, nàng ấy ngửi thấy một mùi lạ, rồi lập tức mất đi ý thức.

Diệp Tịnh Nguyệt nhẹ nhàng xuất hiện, nhìn bốn người đàn ông đang nằm gục dưới đất, rồi nâng Diệp Vân Dao lên, đưa nàng ấy đến một chỗ an toàn, để nàng ấy nằm yên.

Còn bốn tên côn đồ, cứ để chúng nằm đó.

Sau đó nàng nấp vào một góc, lặng lẽ chờ đợi.

Cố Kinh Trần không một tiếng động đi theo sau nàng, như cái bóng của nàng.

Chàng không rõ nàng đã làm gì để khiến cả đám người kia đều ngất đi.

Rồi nàng nấp sau một gốc cây lớn, như đang đợi thời cơ.

Trong mắt Cố Kinh Trần, Diệp Tịnh Nguyệt lúc này quả thật là một bí ẩn, nàng có những khả năng không ai biết đến.

Tiếng lòng của Diệp Tịnh Nguyệt vang lên.

[Hắn ta đến rồi.]

Khoảng cách rất xa, chàng vẫn có thể nghe thấy.

Phía trước, một bóng đen cao lớn xuất hiện, đó là một công tử khí chất phi phàm.

Hắn ta mặc trường bào màu đen, dáng vẻ hiên ngang, bước chân vững vàng, từ tốn mà đi tới.

Dung mạo hắn ta tuấn tú, mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, dưới là đôi môi mỏng, khóe miệng vương nét cười mờ nhạt.

Bên cạnh hắn ta có hai tùy tùng đi theo, tay cầm kiếm, vô cùng kính cẩn.

Người này, Cố Kinh Trần không lạ gì, chính là Nhị hoàng tử Tiêu Lăng.

[Để xem ta trừng trị ngươi như thế nào!]

Diệp Tịnh Nguyệt trực tiếp đá bay một tên thị vệ, đập mạnh vào gốc cây, bất tỉnh tại chỗ.

Tên thị vệ còn lại lập tức rút đao ra định quyết đấu với Diệp Tịnh Nguyệt, nhưng nàng ném ra một nắm bột, hắn ta ngay lập tức tê liệt, ngã xuống đất, mất đi ý thức.

Diệp Tịnh Nguyệt đá mạnh vào trán hắn ta, tên thị vệ lập tức ngất đi.

Nhị hoàng tử Tiêu Lăng cũng trúng mê dược của nàng, ngã xuống đất, đôi mắt trợn trừng, khuôn mặt quý phái đầy vẻ hoảng sợ.

“Bà lão là thần thánh phương nào!”

Diệp Tịnh Nguyệt chống hai tay lên hông!

“Ta là Song Thương Lão Thái Bà!”