Tấm lòng của nàng đều vì người nhà.
Hôm qua cứu Diệp Minh Triệt.
Hôm nay muốn cứu Diệp Vân Dao.
Bà cũng biết con gái này có năng lực không tầm thường, nhưng bà sẽ không khinh suất.
Bà có thể không đi, nhưng cũng không yên tâm để Diệp Tịnh Nguyệt đi một mình.
Bà biết khả năng của Cố Kinh Trần, có hắn đi cùng, bà yên tâm.
Diệp Tịnh Nguyệt liên tục gật đầu.
“Vâng, mẫu thân.”
[Cố Kinh Trần đi theo cũng được, đến lúc đó tìm cơ hội bỏ rơi huynh ấy là được.]
Diệp Tịnh Nguyệt cười rạng rỡ với Cố Kinh Trần.
“Biểu ca, muội không thể chờ được nữa, chúng ta đi thôi.”
Cố Kinh Trần rất tò mò về Diệp Tịnh Nguyệt, sẵn lòng cùng nàng đi chuyến này.
Cố Kinh Trần đi phía trước, mặc áo trắng, khí chất như thần tiên hạ phàm. Khuôn mặt của chàng như được chạm khắc tinh tế, mày kiếm mắt sao, trong ánh mắt toát lên vẻ thông tuệ sâu sắc.
Chàng dáng người cao ráo, bước đi nhẹ nhàng, mỗi bước chân đều mang một phong thái khác biệt.
[Wow! Đúng là nam chính, khí chất này, nhan sắc này, a a a a! Muội muốn phát điên vì huynh ấy! Muốn lấy muốn lấy muốn lấy!]
Trong lòng Cố Dung rùng mình.
Cố Kinh Trần quả thật có dung mạo thiên nhân, cũng có tài năng kinh thế, nếu bà trẻ hơn hai mươi tuổi, bà cũng sẽ đổ vì Cố Kinh Trần.
Nhưng không được!
Hắn là con trai của tiên Hoàng hậu, bà sẽ không để Diệp Tịnh Nguyệt gả cho Cố Kinh Trần.
Hiện tại, người duy nhất bà có thể tin tưởng bên cạnh chỉ có Cố Kinh Trần, tốt nhất không để Diệp Tịnh Nguyệt tiếp xúc với Cố Kinh Trần, bà phải nhanh chóng gọi đại nhi tử trở về!
Không thể để Diệp Tịnh Nguyệt sa đọa!
Trong xe ngựa, ánh mắt của Diệp Tịnh Nguyệt lấp lánh nhìn vào Cố Kinh Trần, hoàn toàn không che giấu.
Cố Kinh Trần bất đắc dĩ.
Chàng rất tò mò và có hứng thú với Diệp Tịnh Nguyệt, nhưng tuyệt đối không phải là loại cảm tình giữa nam và nữ.
Chàng coi Diệp Tịnh Nguyệt như muội muội.
Hơn nữa, tiếng lòng của nàng Cố Dung cũng có thể nghe thấy, chàng cảm thấy, chàng rất có thể sẽ sớm mất đi cô mẫu.
Mồ hôi đổ như tắm.
Chàng phải dập tắt ý nghĩ của Diệp Tịnh Nguyệt.
“Biểu muội, vị biểu tẩu tương lai của muội là người đoan trang đức hạnh, ngày mai ta sẽ đưa nàng ấy đến ra mắt, sau này nếu muội có gì không hiểu, có thể hỏi nàng ấy.”
“Vâng, cảm ơn biểu ca.”
[Huynh đừng có mà xạo! Cái gì mà biểu tẩu! Đó rõ ràng là người trong lòng của huynh đệ huynh, vì huynh đệ huynh không có thân phận địa vị xứng với đích nữ của tướng phủ, cho nên huynh mới cưới nàng, định để nàng ở trong phủ huynh hai năm, đến khi huynh bỏ nàng, để huynh đệ huynh nhặt lấy!]