Chương 23: Cầu cứu nhưng không được quan tâm

Thấy Diệp Tịnh Nguyệt đến, trên mặt Cố Dung nở nụ cười hiền hòa.

“Nguyệt Nhi đến rồi.”

Diệp Tịnh Nguyệt cũng nhìn thấy Cố Kinh Trần với dáng vẻ cao ráo đứng bên cạnh.

“Biểu ca.”

Cố Kinh Trần mỉm cười ôn hòa.

“Biểu muội.”

Diệp Tịnh Nguyệt thân thiết đi đến bên cạnh Cố Dung, xoa bóp vai cho bà.

“Mẫu thân, người chẳng phải đã nói con có ba ca ca và một tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ của con đâu rồi? Sao con không thấy tỷ ấy?”

“Tỷ tỷ của con đang ở Tĩnh Tâm Am cầu phúc, chờ tỷ ấy về rồi con sẽ gặp.”

Diệp Tịnh Nguyệt chớp đôi mắt đáng yêu.

“Con có thể trở về bên cạnh mẫu thân là nhờ Bồ Tát phù hộ, con cũng muốn đi cầu phúc, được không ạ?”

[Ta đương nhiên biết tỷ tỷ đang ở đâu, tỷ ấy bị tổ mẫu lấy lý do cãi lời trưởng bối mà đuổi đến Tĩnh Tâm Am. Miệng thì nói là đi cầu phúc, thật ra là gửi tỷ ấy đến cho đám ni cô già đó hành hạ. Những ni cô đó không phải người tốt, chúng ức hϊếp tỷ tỷ, bắt tỷ làm việc nặng nhọc.]

[Tỷ tỷ không chịu nổi nữa, gửi tin cho phụ thân cặn bã, nhưng ông ta cũng không thèm để ý.]

[Đáng sợ nhất là khi tỷ tỷ bị bệnh, lại bị ni cô đuổi đi gánh nước, bị mấy tên côn đồ do Nhị hoàng tử sắp đặt làm nhục, khiến tỷ ấy cả đời tự ti, cuối cùng bị Nhị hoàng tử hành hạ đến chết.]

Trong lòng Cố Dung run lên.

Con gái của bà, Diệp Vân Dao, vốn là đích nữ của Hầu phủ, ngoại tôn nữ của Trấn Quốc Công phủ, một đóa kim chi ngọc diệp thật sự, mà lại có kết cục thê thảm như vậy…

Nhất là tên rác rưởi Diệp Bá Giản!

Diệp Vân Dao gửi tin cho ông ta mà ông ta lại không thèm đọc.

Thật nhẫn tâm!

Bà hận không thể lập tức đi đón Diệp Vân Dao trở về.

Tiếng lòng của Diệp Tịnh Nguyệt lại vang lên không đúng lúc.

[Chuyện này chính là xảy ra hôm nay, ta phải nhanh chóng đến cứu tỷ tỷ. Tên Nhị hoàng tử và đám côn đồ, ta muốn cho bọn chúng một bài học, chỉ là không thể lộ ra sự hung hãn của ta, phải tìm lý do gì để bỏ rơi mẫu thân và tự đi nhỉ...]

Cố Dung lập tức nói: “Được, đúng lúc đón tỷ tỷ của con về. Nhưng hôm nay mẫu thân có việc không thể đi cùng con, để biểu ca của con đi cùng con một chuyến nhé.”

Trong lòng Cố Dung lại thấy ấm áp.

Bà nhìn Diệp Tịnh Nguyệt với ánh mắt đầy yêu thương.

Trong hai ngày ngắn ngủi này, bà biết Diệp Tịnh Nguyệt có những bí mật, nhưng điều đó thì có sao chứ?