“Cô mẫu yên tâm.”
Sau đó chàng dành cho Diệp Tịnh Nguyệt một nụ cười ấm áp, dáng người cao ráo bước đi với những bước chân nhẹ nhàng.
[A! Có Cố Kinh Trần giám sát, tam ca chắc chắn sẽ không sao. Cô gái đó rất giống Tiên hoàng hậu, Cố Kinh Trần nhất định sẽ nhận ra. Dù sao hôm nay huynh ấy cũng đã xem qua bức họa của Tiên hoàng hậu. Chỉ cần nhìn thấy cô gái đó, đại lão quyền mưu Cố Kinh Trần chắc chắn sẽ đoán ra mưu kế phức tạp này.]
Bước chân Cố Kinh Trần không dừng lại, nhưng đôi mắt chàng trở nên sâu thẳm hơn.
Đúng là hôm nay chàng mới xem qua bức họa của Tiên hoàng hậu.
Gần đây hoàng thành đầy rẫy nguy cơ, Quốc Công gia nói phủ Quốc Công khó mà tránh khỏi kiếp nạn này.
Hiện tại, chàng có cảm giác rằng, Diệp Tịnh Nguyệt chính là chìa khóa để phá giải cục diện.
Cố Kinh Trần rời đi, Cố Dung quay sang nói với Cẩm Tú: “Cẩm Tú, từ hôm nay trở đi, mọi chi tiêu trong Hầu phủ phải tuân thủ theo quy định, bất kỳ chi tiêu thừa nào cũng không được duyệt. Ngoài ra, tiền ở Hộ Lô Nhai cũng ngừng lại.”
Hộ Lô Nhai chính là nơi mà Cố Ánh Tuyết đang ở.
Cẩm Tú xúc động đến rơi nước mắt.
Tiểu thư quyết đoán tỉnh táo trong ký ức của nàng đã trở lại!
Khi Cố Kinh Trần bước đến cổng viện, Diệp Minh Triệt đang đứng đó.
Chàng vỗ vai Diệp Minh Triệt.
“Biểu ca.” Diệp Minh Triệt gọi.
Cố Kinh Trần ôn hòa nói: “Minh Triệt, Trịnh Tam công tử có liên quan đến một vụ án mà ta đang điều tra. Buổi tiệc rượu tối nay có thể sẽ có manh mối. Đệ có muốn làm nội gián không?”
Đôi mắt của Diệp Minh Triệt sáng lên.
“Đương nhiên là muốn!”
Người mà hắn ngưỡng mộ nhất chính là Cố Kinh Trần, tuổi còn trẻ đã là Đại lý tự khanh, phá được vô số kỳ án.
Hắn có thể cùng Cố Kinh Trần phá án, giúp đỡ chàng, thật không còn gì vui sướиɠ hơn!
Còn về việc hắn có thể bị người ta tính toán cắt mất nam căn tối nay, điều đó đã bị hắn ném ra khỏi đầu từ lâu rồi.
Vì thế, Diệp Minh Triệt vui vẻ ra khỏi cửa.
Tam thiếu gia của phủ Thượng Thư, Trịnh Thiếu Lăng đang đứng ngoài cửa chờ hắn.
Thấy hắn ra, khuôn mặt của Trịnh Thiếu Lăng liền lộ vẻ vui mừng.
“Minh Triệt, cuối cùng đệ cũng ra rồi, nhanh lên, nhanh lên, mọi người đang đợi đệ đấy!”
Diệp Minh Triệt bình thường rất nghịch ngợm, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc.
Trịnh Thiếu Lăng…
Hắn và Trịnh Thiếu Lăng đã chơi với nhau bao nhiêu năm, bao nhiêu lần trở thành kẻ ngốc vì hắn ta, cứ nghĩ rằng hai người là huynh đệ cùng chí hướng.