Chương 7
Tôi đứng đằng sau bức màn nhìn xuống, trông thấy bóng lưng Lâu Thiếu Bạch bước nhanh đi ra ngoài cửa lớn, trong lòng dâng lên một cảm giác không được tự nhiên nói không nên lời. Bờ môi mới vừa rồi bị anh ta chạm qua phảng phất có chút khó chịu, tôi lấy tay dùng sức lau đi lau lại.
Tôi quả nhiên bị anh ta giam lỏng. Căn biệt thự cùng cả khuôn viên này tôi có thể tự nhiên đi lại. Chỉ là khi đi về hướng cửa chính thì có rất nhiều vệ binh ngăn tôi lại, nghiêm túc nói Thiếu soái đã hạ lệnh, bên ngoài không an toàn, muốn phu nhân ở trong nhà nghỉ ngơi.
Thử mấy lần đều bị ngăn lại, tôi bất đắc dĩ đành phải thôi, phẫn nộ trở về phòng.
Lâu Thiếu Bạch là người cẩn thận, tuy rất tự tin tôi nghe không hiểu lời anh ta nói với mục sư Johan, nhưng vẫn đề phòng tôi, hiển nhiên là không muốn cảnh chạm trán không hề tầm thường kia của anh ta và người Anh kia lọt vào mắt tôi, phòng ngừa trường hợp tôi đem chuyện người Anh kia báo cáo cho Trì lão gia sẽ làm chuyện thêm phức tạp; hoặc là tôi lại mơ hồ đoán hôm nay sỡ dĩ anh ta mang tôi đến giáo đường chính là cố ý muốn thử tôi, vậy nên ngay từ đầu mới nói chuyện bằng tiếng Anh với người Anh kia.
Anh ta rốt cuộc có dã tâm gì, tôi cũng không thể nhận ra. Sự thật chính là tôi đang bị anh ta nhốt trong bốn bức tường này, nửa bước cũng không thể ra ngoài. Tôi biết rõ phải tìm người kia lúc nào, ở đâu nhưng lại chỉ có thể ngồi không, hoàn toàn bất lực.
Loại cảm giác bị người khác nắm trong lòng bàn tay tùy ý bài bố thật là tệ.
Tôi ngồi trong phòng, uể oải trong chốc lát, đôi mắt vô tình lướt qua chiếc giường hỉ đỏ thẫm của tôi, cả người bắt đầu nóng lên vì câu nói anh ta đã bỏ lại trước khi rời đi. Theo ý của anh ta thì tối nay hẳn là muốn ngủ cùng tôi.
Nhưng mà con bà nó, cả ngày tôi một chút hứng thú đều không có.
Đêm hôm qua, tôi còn khuyên chính mình phải chịu đựng tên đàn ông này, xem như để đạt được mục đích, cần phải hy sinh. Nhưng mà sau một đêm, nghĩ tới người phụ nữ đêm qua gọi điện thoại đến, tôi cảm thấy rất không thoải mái. Cuộc điện thoại ngoài ý muốn kia làm cho tôi triệt để mất đi hào hứng bịt tay trộm chuông. Biết rõ mười mất giờ trước anh ta còn lên giường cùng người phụ nữ khác, vậy mà đêm nay còn muốn “đền bù tổn thất” cho tôi… (bịt tai trộm chuông: tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy)
Trời ạ! Tuy tôi không quá ưa sạch sẽ, nhưng cái loại sự tình này cũng làm cho tôi cảm thấy như nuốt phải ruồi bọ vô cùng chàn ghét. Huống chi, tôi vốn đã có cơ hội tìm đường người tổ tiên tên Thông Thất của tôi, nhưng bây giờ đường sống lãi bị anh ta bóp nghẹt ngay khi vừa được mở ra. Tôi nghĩ đến việc ấy thì cả người đã sôi lên, làm gì có tâm tình mà đi đối phó với anh ta trên giường!
Tôi vật vã suy nghĩ, một buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua, sắc trời tối dần, Phúc mẹ đi lên bảo tôi xuống ăn cơm, tôi tùy ý ăn vài miếng rồi trở về phòng, kéo bức màn lên, xoay người trông thấy bức ảnh cưới, rốt cuộc cũng miễn cưỡng nghĩ ra một chiêu ứng phó. Về phần có thành công hay không thì tôi thực sự không dám cam đoan, chỉ hy vọng Lâu Thiếu Bạch đủ cao ngạo để chui vào cái bẫy của tôi.
Khi anh ta trở về đã là hơn chín giờ tối, vào nhà tắm bên cạnh phòng ngủ tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy tôi còn mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế, hoàn toàn không có ý hùa theo lời anh ta nói thì có chút mất hứng, đi về phía tôi, cúi người bế tôi lên, đi về phía chiếc giường.
Vừa tắm xong, trên người anh ta mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt, theo từng bước đi của anh ta, từng đợt mùi hương phả vào tôi, tôi ngừng thở không muốn hít lấy, đến khi bị đặt trên mặt chiếc chăn thêu một đôi phượng hoàng cùng mẫu đơn đỏ, nhìn thấy tay anh ta luồn vào cổ áo tôi, tôi mới lăn môt vòng ngồi dậy, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn cùng anh thực hiện một giao dịch.”
Anh ta liếc nhìn tôi, có vẻ như bị khơi gợi lên một chút hứng thú, a một tiếng, thu tay lại, dù vậy vẫn ung dung nhìn tôi.
“Lâu Thiếu Bạch, anh nói đúng, cho tôi trăm phương ngàn kế gả tôi cho anh chính là muốn tôi tìm hiểu về tấm bản đồ trong nhà họ Lâu của anh. Buổi sáng khi anh tôi tiễn tôi ra còn dặn dò tôi phải giám sát hành tung của anh, có chuyện gì khác thường phải lập tức báo cáo cho anh ta. Anh ta còn đồng ý với tôi, nói khi nào chuyện này thành công, tôi muốn gì sẽ được nấy, tuyệt đối sẽ không ép buộc tôi ở bên cạnh anh.”
Tốc độ nói chuyện của tôi rất nhanh, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều cực kì rõ ràng, thoáng cái đã bán đứng cả nhà họ Trì.
Kì thật không cần tôi bán đứng anh ta cũng biết. Chỉ có nhưng vậy thì tôi mới có thể thẳng thắng thành khẩn ở trước mặt anh ta mà thôi.
Sắc mặt của anh ta có chút khó coi, ánh mắt mập mờ bất định nhìn tôi, không nói một lời.
Tôi hít một hơi thật sâu, áp chế hỗn loạn trong lòng, tiếp tục nói: “Không cần hỏi tôi vì sao lại bán đứng chính cha của mình. Ông ta không xem tôi là con gái, tôi cũng không phải loại con hiếu thuận.Về phần anh, tôi tuy không biết anh cùng cha tôi có xích mích gì, nhưng anh chịu lấy con gái của nhà họ Trì, chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan đến nơi cất giấu một nửa tấm bản đồ kia. Lâu Thiếu Bạch, anh chắc chắn không thích tôi, anh đối với tôi mà nói cũng chỉ là một người xa lạ, như vậy chúng ta vì cái gì lại phải ngủ cùng một giường với nhau?”
Sắc mặt của anh ta vốn đã không tốt, nghe xong câu nói cuối cùng của tôi càng tăng thêm vài phầm âm trầm, thu hồi khóe miệng đang nhếch lên, cuối cùng mở miệng.
“Trì Cảnh Thu, em phát sốt sao? Sao lại không ngừng nói hưu nói vượn thế? Tôi cưới em, ngủ cùng một giường, đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Về phần Trì lão nhân cùng Trì Hiếu Lâm, muốn thành đại sự sao? Chỉ cần một ngày còn có tôi, bọn họ cứ nằm mơ đi. Tôi khuyên em nên sớm tỉnh lại đi a.”
Tôi gật đầu, thở dài: “Tôi tin tưởng anh, anh là người có bản lĩnh nhất mà tôi từng thấy, hơn nữa cũng không giống với những người đàn ông bình thường, cho nên tôi mới có thể muốn thực hiện giao dịch này cùng anh….”
Tôi giương mắt lên, đón nhận ánh mắt của anh ta, “Lâu Thiếu Bạch, anh hẳn là đã uống qua nước tây rồi a? So với những người đàn ông Trung Quốc truyền thống cả đời không biết gì về thế giới bên ngoài, anh ít nhất càng hiểu đạo lí hơn. Tôi gả cho anh, anh cũng biết rõ hoàn toàn chính là một con cờ do bọn đàn ông các người lợi dụng lẫn nhau. Mà tôi không hề có hứng thú đối với chuyện của các người, tôi là bất đắc dĩ. Cho nên tôi nguyện ý giúp anh, giúp anh lấy nửa tấm bản đồ còn lại từ chỗ của Trì lão gia. Anh chỉ cần xem tôi như người hợp tác cùng anh, không cần phải xem tôi như vợ của anh. Anh trước đây sống như thế nào thì bây giờ cứ như thế ấy. Sau này chờ anh thành công, tôi đối với anh cũng không còn giá trị lợi dụng, khi đó anh thả cho tôi được tự do, anh cảm thấy thế nào?”
Anh ta nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, chằm chằm nhìn tôi không nói một lời.
“Đương nhiên tôi biết rõ với bản lĩnh của anh, không có tôi, anh sớm muộn gì cũng lấy được tấm bản đồ trong tay Trì lão gia. Chỉ là có tôi giúp anh, nhất định sẽ thuận lợi hơn chút ít. Anh cảm thấy thế nào?”
Tôi phi thường chân thành nở nụ cười với anh ta. Nhưng rất nhanh cũng thấy không yên. Có thể nhìn ra được, anh ta cũng không hề cảm thấy hứng thú, ngược lại dường như có chút căm tưc, u ám nhả ra một câu: “Em đối với con hát kia, kì thật vẫn nhớ mãi không quên a?”
Tôi cứng họng, kinh ngạc vì mình bị kéo vào chuyện của con hát mà hiện tại cũng không biết anh ta đã làm gì người đó, chẳng muốn biện minh gì, lòng cảm thấy chán, chỉ còn một chiêu cuối cùng mong tìm được đường sống trong cõi chết, vì vậy tôi chậm rãi nằm xuống, nhìn anh ta nói: “Lâu Thiếu Bạch, nếu anh thật sự muốn ngủ cùng tôi, vậy thì đến đây. Tôi sẽ không phản kháng, thật đấy.”
Anh ta không thể tin được ngước mắt lên, phảng phất như cảm thấy tôi điên rồi mới nói những lời kia, lập tức ha ha cười rộ lên.
“Trì Cảnh Thu, em thật đã tự đánh giá mình quá cao. Lâu Thiếu Bạch tôi làm chuyện gì, cho tới bây giờ đều có nguyên tắc của chính mình. Phụ nữ đến lúc thích hợp, tự nhiên sẽ có giá trị lợi dụng, có đôi khi còn lợi hại hơn cả họng súng. Nhưng mà người có bụng dạ khó lường giống như em, ngay cả cha mình cũng có thể bán đứng, tôi đây thật sự không dám dùng. Về phần ngủ, Lâu Thiếu Bạch tôi muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Còn phải bắt buộc em ngủ cùng tôi sao?”
Sập bẫy rồi!
Tôi mừng rỡ trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Anh ta nói xong, từ trên giường đứng lên, cầm áo của mình đi ra ngoài, bóng lưng mang theo vài phần ngạo nghễ mà không gấp gáp.
Nghe tiếng bước chân của anh ta dần dần đi xa, tôi đang định thở nhẹ ra thì đột nhiên cứng đờ, bởi vì anh ta dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi, rồi trầm mặt quay lại.
Tôi không biết anh ta muốn làm gì, thoáng cái lại trở nên căng thẳng, vừa định lùi thân mình vào bên góc giường thì anh ta đã cúi xuống, bàn tay đột nhiên bắt lấy bả vai tôi, mạnh mẽ kéo tôi đến góc giường bên cạnh.
“Em đang dùng phép kích tướng. Tôi thiếu chút nữa thì đã mắc mưu của em.”
Anh ta cúi người nhìn tôi, không nhanh không chậm nói. Bây giờ anh ta đang có tâm tình gì, ánh mắt mập mờ cùng khuôn mặt kia nhìn không rõ ý tứ gì.
Tôi đương nhiên là không thừa nhận, tiếp tục im lặng không nói gì là biện pháp tốt nhất. (im lặng là vàng đó mà ^^)
Kì thật giờ đây nghe anh ta nói câu ấy, căng thẳng trong tôi đột nhiên biến mất. Dạng người tự ngạo này, tuyệt đối sẽ không đổi ý để mà tự mình gậy ông đập lưng ông.
Quả nhiên bị tôi đoán trúng.
Anh ta thản nhiên cười, “Em yên tâm, Lâu Thiếu Bạch tôi chưa bao giờ bắt buộc phụ nữ, cho dù em danh chính ngôn thuận là người phụ nữ của tôi.”
Rất cảm ơn anh, Lâu Thiếu soái, nếu tôi còn mạng trở về, từ nay về sau nhất định sẽ dựng cho anh một bia mộ, khắc lên hai chữ “Người tốt”. (bó tay ^^)
Tôi nói thầm trong lòng một câu. Không ngờ một lúc sau, ngón trỏ bên tay phải của anh ta xẹt qua một bên gò má hơi nghiêng của tôi, giọng điệu thoáng cái nghiêm trọng, “Em không phải tiểu thư nhà họ Trì. Trì lão nhân phong kiến như vậy, làm sao có thể nuôi dạy một đứa con gái như em?”
Tôi nở nụ cười với anh ta: “Chỉ có Lâu Thiếu anh được uống nước tây thôi, không cho phép con gái nhà họ Trì có lối sống giống mình sao?”
Anh ta hừ một tiếng, lúc này thật sự vứt tôi lại, đi về phía cửa phòng cũng không hề quay đầu nhìn lại nữa.
Tôi rốt cuộc thở ra một hơi thật dài, đối với kết quả này cũng coi như thỏa mãn. Vừa không trở mặt với anh ta, vừa không phải thực hiện nghĩa vụ của một “người vợ”. Nhưng mà sau vài giây, tôi lại thấy có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Lâu Thiếu Bạch vừa mở cửa, bất thình lình có người nằm sấp ngoài cửa, chính là người đang cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên trong – Phúc mẹ.
Vẻ mặt Phúc mẹ xấu hổ, nhanh chóng đứng thẳng lên, hai bàn tay đan vào nhau, lúng ta lúng túng nói: “Tôi…vừa khéo đi ngang qua, muốn nhìn một cái xem có gì cần sai bảo tôi hay không…”
Hôm nay từ bên ngoài vừa về đến nhà, tôi liền bị Lâu Thiếu Bạch giam lỏng. Phúc mẹ đáng thương nhất định rất lo lắng, nên lúc này mới chạy đến nghe lén.
Tôi biết rõ lúc này không nên cười, nhưng mà cũng không biết có phải cơ miệng không nghe lời hay không, nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc của Lâu Thiếu Bạch, lại nhịn không được gục xuống thấp giọng cười.
Cửa ra vào truyền đến môt tiếng rầm, tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Phúc mẹ bị anh ta đẩy ra, anh ta đã rời khỏi.
“Cô gia, cô gia, người đi đâu…”
Phúc mẹ có chút kinh hoảng truy vấn, trả lời bà chỉ là tiếng bước chân đang dần tan biến.
Không lâu sau, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng xa hơi, một vệt sáng trắng như tuyết thị uy mà hắt đến bức màn trong phòng tôi, ánh lên đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời của tôi, tiếp theo tiếng cửa sắt rầm rập vang lên, anh ta cuối cùng đã rời đi.
Phúc mẹ cực kì tự trách mình, đối với tôi chỉ cảm thấy tiếc vì sắt không thể rèn thành thép, nói một hồi rồi mới bất đắc dĩ rời đi.
Lúc này, chuông điện thoại lần nữa lại vang lên.
Tôi biết chắc chắn không phải anh ta, cho nên không để ý tới. Tiếng chuông vang lên vài cái rồi tắt hẳn, đại sảnh dưới lầu có một cái điện thoại nội bộ, đoán chừng là đã được người khác trả lời. Tôi cũng chẳng muốn hỏi đến, duỗi lưng thật dài một cái rồi xoay người đi ngủ.
Ước chừng khoảng nửa đêm, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên.
Chắc là người hầu đã ngủ say, không có người đến đại sảnh nghe máy. Tôi vốn muốn đợi cho nó ngừng reo, nhưng mà đối phương hình như muốn phân cao thấp với tôi, nhất định không chịu ngắt điện thoại. Chuông reo hơn mười tiếng, rốt cuộc tôi phải bò dậy, cầm microphone lên.