Chương 26
Đến đêm, tôi nhận được một cuộc điện thoại Lâu Thiếu Bạch gọi về nhà, nói anh ta ra khỏi thành, đại khái khoảng hai ba ngày sau mới trở lại.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy thời gian chờ đợi quá mức dài dằng dặc. Ban ngày không có việc gì làm, mò mẫm đi qua đi lại khắp nơi trong nhà cho hết thời gian, đến tối lại ước gì trời mau sáng. Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày thứ ba, đến mười giờ tối, rốt cuộc anh ta cũng phong trần mệt mỏi mà trở lại, ăn vài miếng cơm, tắm rửa qua loa rồi lại chui vào trong thư phòng.
Tôi ở trong phòng đợi đến khoảng mười một giờ, thấy anh ta vẫn chưa vào, nhớ đến có lúc qua 12h đêm anh ta mới rón rén vào phòng ngủ. Vốn sẽ chờ vài ngày, hiện tại tôi tâm tình không yên, rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy lấy một bộ đồ ngủ bằng gấm màu hồng phấn mặc vào, buộc đai lưng lại. Suy nghĩ một lúc, đứng ở tấm gương trước cửa tủ quần áo nhìn kĩ mình từ đầu đến chân. Bộ áo ngủ mềm mại đang phủ lên người tôi, nhìn không sót chút nào đường cong của bộ ngực cùng vòng eo, mái tóc dài xõa xuống. Tôi lại nhéo nhéo má vài cái, vì thế mặt lập tức hồng hồng. Xoay người đang định mở cửa ra ngoài, liếc nhìn chỗ cổ áo, cảm thấy được bao bọc quá kín đáo, lại đến đứng trước gương, kéo cổ áo thấp xuống một chút, vừa không thể để cho anh ta hoài nghi tôi cố ý, lại vừa hấp dẫn tầm mắt của anh ta.
Một màn xấu hổ cứ như vậy mà diễn ra. Tôi đứng trước gương kéo cổ áo xuống, điều chỉnh cho có chừng mực, đột nhiên nhìn thấy trong gương cửa phòng phía sau lưng cách vài bước bị mở ra, Lâu Thiếu Bạch đi vào, tay cứng đờ, ánh mắt hai người thoáng cái chạm nhau qua lớp kính.
Ánh mắt của anh ta dường như ngay tại thời khắc đó đã rơi vào bàn tay tôi đang kéo cổ áo xuống, hàng mi nhướn lên, biểu tình có chút kinh ngạc. Tôi càng xấu hổ, trong nháy mắt theo phản xạ kéo vạt áo trở lại, xoay người đi vào bên trong. Vừa đi được hai bước, lưng áo đột nhiên bị một bàn tay kéo lại, anh ta từ phía sau ngăn tôi lại, cả người cũng dán lại gần, cúi đầu vùi mặt vào cổ tôi, hít một hơi thật sâu, sau đó ở bên tai tôi thấp giọng nói: “Thật thơm…” Giọng nói đã mang theo một chút ý cười.
Vừa rồi mặt tôi đỏ ửng là vì bị nhéo, nhưng bây giờ thật sự vì xấu hổ mà đỏ mặt. Dù sao đã chuẩn bị sẵn sàng đi quyến rũ anh ta so với việc không phòng bị gì mà bị anh ta khám phá ra ý đồ của mình, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
“Anh đi lại lúc nào đã hóa thành mèo? Muốn hù chết tôi sao!”
Tôi đã quyết tâm rồi, dứt khoát xoay người sang, có chút không vui nhìn anh ta.
“Nghĩ em cũng giống như những ngày trước, lúc này hẳn là đã ngủ, sợ đánh thức em…” Anh ta đưa tay sở cằm mình nói. Có lẽ vài ngày nay ra ngoài nên chưa cạo râu, hai má cùng cằm lún phún râu, mọc lên hơi xanh rờn. Đôi mắt lượn một vòng quanh ngực tôi, giương mắt nhìn tôi, không có ý tốt nở nụ cười: “Đã trễ như vậy, em còn chưa ngủ sao. Vừa rồi đang làm cái gì…”
Lúc anh ta nói chuyện, một tay đã giơ lên, ngón cái dọc theo cằm tôi chậm rãi đi xuống dưới, nhẹ nhàng lướt qua cổ tôi. Phảng phất như bị một loại động vật máu lạnh bò qua, tôi cảm thấy một cảm giác mát mẻ từ ngón tay anh ta, lại mang theo một chút tê ngứa, nhịn không được hơi rùng mình.
Nếu như đã bị phát giác thì đơn giản cũng không cần che che lấp lấp nữa.
“Anh cảm thấy thế nào? Lâu Thiếu Bạch?”
Tôi hơi nghiêng đầu sang, né tránh tay anh ta, sau đó ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn anh ta.
Anh ta ngẩn người nhìn tôi một lát, nét mặt có chút kinh ngạc. Chỉ là rất nhanh, thân thể tôi chợt nhẹ tênh. Anh ta không nói một lời, chỉ cực kì nhanh chóng cởi dây thắt lưng, cởi bao súng ra, lại cởi hết quần áo, sau đó tiện tay cuốn thành một đống ném sang chiếc ghế bên cạnh. Tôi nghe được một tiếng ‘đinh’ thanh thúy vang lên, hẳn là mấy chiếc chìa khóa đυ.ng vào khẩu súng mà vang lên.
Anh ta dang chân quỳ giữa hai bên bắp đùi tôi, bàn tay giữ chặt phần đuôi dây lưng bên hông tôi, nhẹ nhàng kéo ra, dây thắt lưng buông lỏng ra, vạt áo cũng theo đó tách ra, thân thể đang được che lấp trong một khoảnh khắc đã trở nên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Ánh mắt của anh ta đảo từ trên xuống dưới, tuần tra qua lại một lát, mang theo du͙© vọиɠ cùng hưng phấn không hề che lấp chút nào. Bị nhìn chăm chú như vậy, tôi không thể nhịn được cảm thấy quẫn bách cùng căng thẳng vì thân thể giờ đây không hề được che lấp, mỗi tấc thịt toàn thân phảng phất đều dựng tóc gáy.
“Anh còn chờ cái gì...”
Tôi cắn răng một cái, duỗi một chân ra ôm lấy eo anh ta, nhắm mắt lại thấp giọng nói.
Trên người trở nên nặng nề, anh ta đã thuận thế áp xuống. Toàn thân như bị ủi qua, nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh ta khiến tôi thoải mái khẽ ưm một tiếng.
Lâu Thiếu Bạch là người có du͙© vọиɠ phi thường mạnh, bất kể là ban ngày ăn mặc chỉnh tề hay là trong đêm tối lúc đã cởi hết vật che đậy. Điểm này, khi lần đầu tiên cùng anh ta lúc vết thương của anh ta chưa lành lại tôi cũng đã cảm giác được, hiện tại càng thêm tinh tường. Anh ta dường như đã hóa thân thành một con mãnh thú thành tinh, say đắm đem tôi bày ra các loại tư thế mà công kích, tôi không tự chủ được phát ra âm thanh hoặc không chịu được hoặc khuây khỏa mà rêи ɾỉ dường như càng kí©h thí©ɧ anh ta, khiến anh ta càng thêm hung hãn. Tôi phảng phất như đã hóa thân thành một chiếc thuyền lá nhỏ đưa thân vào trong một vùng biển rộng lớn, lảo đảo. Phía sau lưng ẩm ướt mồ hôi đột nhiên mát lạnh, tôi mở mắt, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào, không ngờ anh ta đã với tới mở đèn tường, ôm tôi đem đến dưới ánh đèn đặt lên một chiếc ghế. Chân của tôi bị tách ra cao cao gác lên hai thành ghế, anh ta nửa quỳ trước mặt tôi, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào mắt tôi, khẽ thở hổn hển, bả vai cùng l*иg ngực theo hơi thở mà phập phồng, mồ hôi lấm tấm rơi xuống, dưới ánh đèn nhàn nhạt phát ra một ánh sáng lấp lánh.
“Đừng bật đèn…”
Tôi nỉ non một câu, vươn tay muốn với đến công tắc trên vách tường, lại bị anh ta ngăn cản.
“Thoải mái không?”
Anh ta áp lên người tôi lần nữa, hai tay vòng qua sau gáy tôi, nâng đầu tôi lên, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, sau đó giọng khàn khàn hỏi.
Tôi không có cách nào trả lời. Tôi quả thật có chút chìm đắm trong sự nhiệt tình này, rồi lại sợ hãi loại nhiệt tình này có thể như một loại độc điên cuồng mà lan tràn trong đáy lòng mình.
“Tôi với tên kia, ai làm cho em thoải mái hơn?”
Anh ta lại hỏi tiếp, vẫn không hề nháy mắt mà nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đột nhiên hiểu ra, muốn cười nhưng rồi lại cười không nổi.
Nhất định là sự trầm mặc của tôi cùng biểu tình quái dị thoạt nhìn đã chọc giận anh ta, anh ta cúi đầu, một ngụm chiếm lấy miệng tôi, không mang theo một chút ôn tồn nào mà dùng sức cắn gặm, phảng phất như muốn cắn nó xuống, đau đớn đã lấn át cảm giác tê ngứa cùng thư sướиɠ. Tôi khẽ hô một tiếng, dùng tay đánh đầu anh ta. Anh ta buông miệng tôi ra, sau một khắc lại dùng hàm râu đã vài ngày chưa cạo của anh ta giở trò đùa dai mà dùng sức càn quét qua l*иg ngực tôi, cả người trượt xuống dưới, cằm chống trên bụng tôi, sau đó nhìn tôi nhe răng ra cười. Tôi cúi đầu, nhìn thấy ngay ngực có một mảng màu đỏ, nhìn có chút nóng bỏng.
Tôi hơi tức giận, anh ta làm vậy là bởi vì tâm bệnh của chính mình nên cố ý trêu chọc tôi.
Tôi vốn định làm cho anh ta kiệt sức ngủ say, sau đó sẽ thừa dịp đó mà ra tay, tất cả mọi thứ đã sớm chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội. Hiện tại đột nhiên đυ.ng phải tình huống đột nhiên này, mặc dù tôi tự nói với chính mình, dù sao sau này cũng không gặp lại nhau nữa, nhịn một chút rồi sẽ qua, chỉ là khi thấy anh ta nhe răng cười khıêυ khí©h, đầu tôi nóng lên, không hề nghĩ ngợi, nhấc chân đạp xuống bả vai của anh ta, anh ta không phòng bị, bị tôi đạp xuống, ngã xuống sàn nhà ngửa mặt lên trời.
“Cút đi, lão nương không hầu hạ nữa.”
Tôi mắng một câu, nhấc chân ra khỏi thành ghế, cả người đứng lên, chân mềm nhũn, lúc này mới cảm giác được hai chân mỏi nhừ, giờ đứng lên thậm chí còn hơi run run.
Tình huống này nếu để người khác nhìn thấy, kì thật có chút buồn cười. Nữ đứng, trợn mắt nhìn, nam té ngửa mặt lên trời, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin, hơn nữa hai người còn có một điểm – không mặc quần áo.
Tôi mắng xong, xoay người muốn đi vào phòng tắm, chân vẫn chưa nhấc lên, anh ta đột nhiên chống hai tay xuống sàn, người lộn một vòng, giữ lấy mắt cá chân của tôi kéo về phía anh ta, tôi mất đi thăng bằng, rầm một tiếng té trên sàn nhà, cái mông có hơi đau một chút. Tức giận vừa rồi còn chưa tiêu tan lại dâng lên. Nâng cái chân khác không bị kìm kẹp định đá một cái nhưng lại bị anh ta bắt được mắt cá chân, mạnh mẽ tách ra, cầm lấy chân tôi đặt lên sàn nhà.
“Vậy đến lượt tôi đến hầu hạ em!”
Anh ta hung dữ nói một tiếng, thả người ép tới, nặng nề chặn miệng tôi lại.
Sau khi hết thảy đều lắng xuống, cuối cùng anh ta từ trên người tôi xoay người lăn xuống dưới, ngửa mặt nằm trên sàn nhà, miệng thở dốc, bên tai tôi dường như còn vang lên âm thanh trống ngực đập trong một khắc cuối cùng kia.
“Hãy toàn tâm đi theo tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em…”
Lúc chúng tôi nằm lại trên giường, trong bóng tối, anh ta ôm tôi, nói với tôi như vậy, giọng nói trầm thấp dịu dàng.
Lời này có chút quen tai, tôi dường như đã từng nghe anh ta nói qua.
Tôi trầm mặc một lát, rốt cuộc trầm thấp ‘ừm’ một tiếng, anh ta dường như mở miệng thở dài, nói: “Ngủ đi!”
Lúc này đột nhiên tôi có chút khổ sở không thể hiểu nổi, đáy lòng lại phảng phất như những bọt khí bên trên bề mặt rượu nhưỡng ca, nguyên một mảng nổi lên rồi lại tan biến, chỉ để lại cảm giác chua xót nhàn nhạt.
Tôi không thích loại cảm giác này, vì vậy cuộn mình nhích sang một bên, nhưng cả mái tóc dài trên đầu đang chôn trong bộ ngực của anh ta vẫn không nhúc nhích.
Hôm nay trải qua nhiều trận chiến đấu kịch liệt hẳn là đã hao tổn không ít tinh lực của anh ta, rất nhanh cánh tay anh ta khoát bên hông tôi đã rơi xuống, tôi nghe được anh ta phát ra tiếng ngáy trầm thấp đều đều.
Tôi cũng đủ mệt, nhưng mà hiện tại tinh thần vẫn còn mười phần hưng phấn. Sau một lát, tôi thử thăm dò khẽ đẩy đẩy cánh ta của anh ta, anh ta không hề nhúc nhích.
Tôi nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi vòng tay anh ta, chậm rãi ngồi dậy, e sợ làm cho anh ta thức giấc.
Hơi thở của anh ta vẫn trầm tĩnh như vậy.
Tôi xuống giường, chân trần giẫm trên mặt đất, rón ra rón rén đi về phía chiếc ghế lúc nãy anh ta ném quần áo lên. Mắt đã thích ứng được với ánh sáng mờ nhạt trong phòng, tôi mò tới bao súng bằng da của anh ta.
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng xoay người, da đầu tôi run lên, ngồi chồm hổm trên mặt đất không dám cử động. Một lát sau, tiếng ngáy của anh ta lại vang lên. Rốt cuộc tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là phía sau lưng lại một lần nữa đẫm mồ hôi, ngay cả áo ngủ cũng dính chặt vào.
Tôi áp chế căng thẳng dường như tim muốn nhảy ra ngoài, cầm lấy bao súng rút chùm chìa khóa ra nắm chặt trong lòng bàn tay, không cho nó đυ.ng vào nhau phát ra âm thanh, sau đó đứng lên, chậm rãi đi ngang qua anh ta.