Chương 59: Sống lại

Keng keng keng keng! Keng keng keng keng!

Điện thoại liên tục vang lên.

Liễu Bình hơi do dự, mở cửa thủy tinh buồng điện thoại ra, đi vào, cầm ống nghe lên.

Thân phận chính thức của mình là do Người bán rượu cung cấp.

Nói cách khác, chỉ cần mình còn muốn giữ lại thân phận chính thức "Người gác đêm Ám Vụ trấn" thì vẫn phải giữ liên lạc với người gọi điện phía bên kia.

"Xin chào, xin hỏi ai đang gọi vậy?" Hắn hỏi rất lễ phép.

"Người bán rượu chết rồi sao?" Người bên kia hỏi thẳng.

"Đúng vậy." Liễu Bình nói.

"Không nghĩ tới thật sự có thời điểm để ta ra sân, xin hãy rời khỏi buồng điện thoại, chờ đợi khoảng mười giây." Người bên kia nói.

"Được rồi." Liễu Bình nói.

Hắn buông ống nghe xuống, xoay người rời khỏi buồng điện thoại.

Mười giây trôi qua.

Toàn bộ buồng điện thoại chậm rãi thu hẹp, rồi mở ra trên mặt đất, hóa thành từng linh kiện kim loại, những linh kiện này dùng tốc độ cực nhanh để ráp lại với nhau.

Ngay sau đó, một vật thể hình người do kim loại màu bạc cấu tạo thành xuất hiện.

Dựa theo thường thức mà Liễu Bình có được, thứ này được gọi là người máy.

Người máy vừa xuất hiện, đã móc một khẩu súng màu đen ra chỉ về phía Liễu Bình, nói: "Người gác đêm Liễu Bình, ta muốn kiểm tra thẻ căn cước của ngươi."

"Cầm lấy." Liễu Bình đưa thẻ căn cước chính thức của mình cho đối phương.

Từ trong ngực người máy có một xúc tu kim loại lao ra chạm tới thẻ căn cước, ngay lập tức từ trên thẻ căn cước phóng ra một vệt sáng, quét từ đầu tới chân Liễu Bình.

"Thân phận nghiệm chứng không sai, chớ khẩn trương, chúng ta tới hút điếu thuốc."

Người máy thu súng lại, đưa cho Liễu Bình một điếu thuốc.

"Không cần, cám ơn." Liễu Bình nói.

"Không thú vị." Người máy hậm hực nói.

Nó bước đi, tới trước vách tường mật thất, bắt đầu leo lên phía trên.

"Chờ đã, ngươi đi nơi nào?" Liễu Bình hỏi.

"Ngươi biết Người bán rượu chết ở nơi nào sao?" Người máy hỏi.

"Trên sàn nhà tại quán rượu, thế nhưng hắn ta đã cháy rụi rồi." Liễu Bình nói.

"Cháy rụi rồi? Sinh mệnh gốc cacbon như các ngươi quá yếu ớt, không chịu nổi bất cứ đòn nghiêm trọng nào, thế nhưng hắn ta có khá nhiều thủ đoạn nhỏ, chắc hẳn không thể chết một cách dễ dàng như vậy được." Người máy nói.

Hai người trở lại sàn nhà của quán rượu, cùng nhìn về phía thi thể bị đốt cháy khét kia.

Từ trong đôi mắt của Người máy bắn ra một luồng sáng quét về phía thi thể, sau đó ngồi xổm xuống, dùng tay ấn nhẹ vào đầu thi thể, nói: "Giải trừ tấm thẻ bài này."

Ầm!

Thi thể trên đất lập tức biến mất, hóa thành một tấm thẻ bài lơ lửng trên không rồi bị Người máy nắm chặt trong tay.

Trên thẻ bài có vẽ một người trốn trong bùn đất, giơ một người giả lên cao, đặt lên mặt đất.

Liễu Bình nhìn chằm chằm vào tấm thẻ kia, lập tức có một hàng chữ xuất hiện:

[Thẻ bài: Cơ thể chết giả.]

[Sau khi kích hoạt tấm thẻ bài này, thay thế bản thân thành một thế thân đã tử vong, bản thân lập tức chìm vào trong đất, thu lại mọi khí tức tiến vào trạng thái chết giả, chờ đợi được người giải cứu.]

Còn có thể như vậy sao!

Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài với vẻ hứng thú.

Ngoài súng ống ra, hắn lại phát hiện một loại đồ vật rất thú vị.

"Tạp bài sư chính là như vậy, chậc chậc." Người máy nói với vẻ hâm mộ.

Nó ném thẻ bài ra ngoài, nói: "Mở!"

Ầm...

Thẻ bài biến mất.

Mặt đất tách sang hai bên, Người bán rượu bò lên khỏi khe hở đó.

Hắn ta có vẻ như rất thảm hại, trên người đều có vết thương máu chảy đầm đìa, thế nhưng trên mặt lại mang vẻ may mắn vì đã sống sót sau tai nạn.

"Ta cũng đoán được ngươi có thể tìm được người tới cứu ta." Người bán rượu vỗ vai Liễu Bình.

"Tại sao?" Liễu Bình hỏi.

Liễu Bình vung tay lên, lập tức có một sương mù màu xanh biếc bay ra, xoay tròn quanh người Người bán rượu, rồi dần dần nhập vào trong những vết thương của hắn ta.

"Hít... cũng quá đau đi..."

Người bán rượu hít một luồng khí lạnh.

"Kiên nhẫn chút đi, vết thương của ngươi cũng không nặng, đợi một lát là khỏi ngay." Liễu Bình nói.

Người bán rượu bật cười, nói: "Hôm qua ta đã xào bài một lần, mà ngươi lại đại biểu cho may mắn trong tổ bài của ta... có thể mang tới may mắn cho ta."

"Các ngươi phải chỉnh lý toàn bộ cục diện hỗn loạn tại nơi này, nếu không mặt trên trách tội xuống, các ngươi đều phải bị treo cổ." Người máy nói xen vào.

Người bán rượu: "Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa phải làm việc."

"Được, để ta sạc điện thêm năm phút đã."

Người máy lấy một cái đầu cắm từ bên hông ra, đi tới cạnh tường, ngồi xổm xuống, cắm nó vào trong một lỗ cắm rồi đứng im tại đó.

"Nó làm cái gì vậy?" Liễu Bình hỏi.

Người bán rượu giải thích: "Người máy số hiệu S0005, nó có rất nhiều chức năng như là có thể xây dựng tường thành, nhà cửa, các loại thiết bị trong thời gian ngắn, còn có thể gọi điện lẫn gọi video, cũng có một vài năng lực của Tạp bài sư, có thể giải trừ hiệu quả của thẻ bài, cứu ta ra ngoài."

Liễu Bình nhìn về phía người máy kia với vẻ ngạc nhiên.

Mặc dù hắn cũng biết một vài cách giả chết cùng chạy trốn, thế nhưng Người máy này cũng không phải chỉ dựa vào Luyện khí thuật có thể chế tạo ra.

Chắc hẳn phải dựa vào một bí quyết nào đó nữa.

"Được rồi, chúng ta nói thẳng đi..."

Người bán rượu phủi tay, nói: "Trách nhiệm của ta là bảo vệ Ám Vụ trấn, trách nhiệm của ngươi là bảo vệ Ám Vụ trấn vào ban đêm, hiện tại chúng ta đều thất bại, nếu như không có cách nào bù đắp tổn thất, người ở phía trên sẽ treo cổ chúng ta."

"Là kẻ nào hủy diệt Ám Vụ trấn? Là cô bé vào khuya ngày hôm trước sao? Ta đoán là ngươi đã nghe nói về cô bé này." Liễu Bình thử dò hỏi.

"Thứ tới đêm qua cũng không phải cô bé này, thực tế thì ta cũng đã từng nói chuyện với cô bé kia một vài lần, cô bé này là một tồn tại có cấp bậc rất cao, cũng không có thù hận gì với chúng ta, sẽ không ra tay tùy tiện." Người bán rượu nói.

"Vậy là thứ gì?"

"Rất nhiều quái vật, quá nhiều, giống như là tận thế vậy."

"Khi trước đã từng xuất hiện chuyện như vậy hay không?"

"Hầu như là không có."

"Mục tiêu của quái vật là Ám Vụ trấn sao?"

"Ta lại cảm thấy... mục tiêu của bọn chúng cũng không phải là thị trấn của chúng ta, mà là có nguyên nhân gì khác."

Người bán rượu nói, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.

Liễu Bình run rẩy một lúc.

Ngay cả một thị trấn nhỏ cũng khó bảo vệ như vậy, văn minh của thế giới này làm cách nào để tiếp tục sinh tồn tiếp chứ?