Nó cẩn thận như vậy là đúng!
Liễu Bình bình tĩnh lại, nhìn về phía ba lựa chọn kia.
Lựa chọn đầu tiên, có thể chết sớm, ngay cả liếc nhìn cũng không cần, từ bỏ.
Mặc dù mình có thể sai bảo quỷ quái, tính toán thiên cơ, thế nhưng lại không thân cũng chẳng quen với quỷ thần tại Hoàng Tuyền.
Hoàng Tuyền...
Thế giới Tử Vong mà mình thấy tận mắt, hoàn toàn không giống với Hoàng Tuyền trong truyền thuyết!
Có lẽ cũng bởi vì vậy, lựa chọn này có một đoạn giải thích khá đặc biệt:
[Nếu như tới kịp.]
Vậy... nếu như không kịp thì sao?
Chết vô ích à?
Với tình hình hiện tại của mình, sau khi chết có lẽ sẽ vào thế giới Tử Vong ngay, trở thành người chết nơi đó.
Mà người chết...
Theo như lời của Vương Thành mà nói, chính là tài sản của một vài tồn tại.
Liễu Bình lắc đầu, nhìn về lựa chọn thứ hai.
Dùng một chiếc chiến chùy khổng lồ, trợ giúp ngươi phi thăng.
Làm chuyện này, chẳng lẽ không sợ bị chiến chùy đập chết ngay sao?
Liễu Bình cảm thấy khá thấp thỏm.
Đi tới một thế giới bên ngoài, cũng là một loại cơ hội, thế nhưng cũng có nguy hiểm to lớn tương ứng.
Tới thế giới bên ngoài, mà mình chỉ là một Luyện Khí nhỏ bé như sâu kiến, làm sao có thể sống chứ?
Ngoài điều này ra, nếu như có thể đi tới một thế giới Tu Hành mạnh mẽ hơn, cho dù để cho mình đi từ tầng dưới chót đi lên, cũng rất nguyện ý.
Mà lại thứ này còn có một câu giải thích nữa...
[Đây là bí thuật có nguồn gốc từ tầng phía trên của hư không.]
Rất rõ ràng, đây là một cơ hội cực kỳ quý giá, có thể giúp đỡ mình thoát khỏi thế giới đang ở trong kiếp nạn lớn này.
Thế nhưng...
Thế giới Tu Hành chính là ngôi nhà của mình, trong thế giới này, vẫn còn có chuyện làm cho mình bận tâm.
Làm sao có thể từ bỏ thế giới của mình được chứ!
Liễu Bình nhìn về phía lựa chọn thứ ba.
Quẻ thuật.
Đây là lực lượng của bản thân mình.
Thế nhưng hiện tại Thiên cơ đã loạn, mọi quẻ thuật đều ở trong tình trạng vô dụng, vào thời điểm này, nếu như có thể đổi quẻ thuật thành một loại năng lực khác có thể phát huy tác dụng, cũng coi như là một lựa chọn tốt.
Hơn nữa, trong thế giới Tu Hành thì quẻ thuật là một loại kỹ xảo cùng đạo rất khó có thể học tập.
Nếu như thật sự là trao đổi "đồng giá" mà nói...
Mình có thể đổi lấy thứ gì đây.
Liễu Bình cũng hạ quyết tâm, nói: "Ta chọn loại thứ ba."
[Xác định chứ?]
"Xác định."
[Dựa theo nguyên tắc trao đổi đồng giá, bản Danh Sách đang trao đổi quẻ thuật của ngươi lấy một loại năng lực khác.]
[Quá trình này cần xác minh cùng ước lượng giá trị vô số Thần thông từ bên trong hư không, cần khoảng bốn giờ đồng hồ.]
[Bốn giờ sau, Thần thông của ngươi sẽ thức tỉnh.]
Liễu Bình cảm thấy kinh ngạc.
Khi người tu hành thức tỉnh Thần thông, lúc nào cũng là sinh ra ngay lập tức, chưa từng nghe nói qua còn có thể trì hoãn tới.
Không nghĩ tới Danh Sách còn có thể tới hư không để trao đổi Thần thông, hơn nữa còn cần bốn tiếng đồng hồ.
"Đúng rồi, quẻ thuật của ta đã đổi đi, vậy về sau ta có thể học lại hay không?" Hắn hỏi.
Một hàng chữ nhỏ xuất hiện:
[Đương nhiên là có thể, thứ ta đổi đi, chính là tri thức, kinh nghiệm, kỹ xảo, năng lực và thành quả của ngươi, nếu như ngươi có năng lực học lại, như vậy cũng tương đương với việc chính ngươi vừa học tập kỹ năng mới.]
Liễu Bình lấy một đồng xu ra, ngón tay cử động linh hoạt, làm cho đồng xu xoay tròn nhanh chóng trên đầu ngón tay.
"Kỳ lạ... ta lại thật sự không thể sử dụng ba, sáu, chín tiền đồng để gieo quẻ, thế nhưng ta vẫn nhớ rõ toàn bộ tri thức có liên quan tới quẻ thuật, lúc nào cũng có thể học tập lại."
Hắn lẩm bẩm.
Đinh!
Tiền bị ném ra ngoài, lăn mấy vòng trên mặt đất, dựng đứng lên.
Hai hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt Liễu Bình:
[Bất kỳ thứ gì mang đi đổi, ngươi cũng sẽ mất nó đi, thế nhưng tri thức và bí mật lại khác, chỉ có thể thông qua phương thức sao chép tri thức rồi đổi đi, cho nên...]
[Giá cả của tri thức là rẻ nhất, cũng đắt nhất, thậm chí nó là vô giá.]
Liễu Bình âm thầm gật đầu.
Nếu nói như vậy, tri thức đúng là vô giá.
Mặc dù người khác rất khó để có thể hiểu các loại tri thức về quẻ thuật, thế nhưng bản thân mình chỉ cần nhìn là có thể hiểu.
Mình có thể liên tục học tập quẻ thuật, rổi dùng nó để trao đổi tri thức trong hư không.
Thế nhưng, có thể làm vậy sao?
Hư không im lặng một lát, một lúc lâu sau mới có một hàng chữ hiện lên:
[Có rất ít người có thể tu luyện quẻ thuật, nếu như ngươi có thể tu luyện quẻ thuật tới cấp bậc cao nhất một lần nữa, vẫn có thể dùng nó để trao đổi một thần thông khác.]
Liễu Bình thấy vậy thì tâm trạng trở nên rất tốt.
Cuộc sống trở nên thoải mái hơn rồi.
Hắn nhảy khỏi mặt đất, bắt đầu cảm nhận sau khi Trúc Cơ thành công.
Linh lực dồi dào chậm rãi chảy khỏi đan điền, lấp đầy kinh mạch khắp cơ thể.
Trúc Cơ kỳ!
Từ giờ trở đi, tuổi thọ của hắn tăng lên tới một trăm năm mươi năm, tổng lượng linh lực cũng tăng lên gấp mấy lần.
Cuối cùng cũng có thể tiếp tục chiến đấu!
Thậm chí vào những thời điểm quan trọng, Liễu Bình còn có thể sử dụng những pháp thuật tiêu tốn tuổi thọ, mà không cần lo lắng mình sẽ chết ngay lập tức.
"Nhớ tới, năm đó khi ta vừa mới Trúc Cơ, yêu ma và nhân tộc vẫn còn không có mâu thuẫn, rất nhiều người đã tới chúc mừng..."
"Ngày đó, chúng ta uống rượu tới tận hửng đông."
Liễu Bình thì thào.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, im lặng một lúc lâu rồi mới lắc đầu, ánh mắt quét nhìn bốn phía.
Thế giới là một vùng đổ nát.
Từ khi nào, nhân tộc cùng với yêu ma có mâu thuẫn?
Liễu Bình không suy nghĩ nữa, đi vào trong quán rượu, lại đi tới trước buồng điện thoại kia.
Đúng vậy.
Đây là một buồng điện thoại, một loại sản phẩm khoa học kỹ thuật, là một máy truyền tin có một không gian tư nhân trong suốt.
Liễu Bình cảm thấy rất khó giải quyết.
Mình không có cái thứ được gọi là "số điện thoại", chỉ sợ cũng không thể sử dụng thứ này được.
Chờ lát đã, để ta nghiên cứu cẩn thận thứ này xem thế nào.
Hắn chuẩn bị kiểm tra những thường thức có liên quan tới thông tin ở trong đầu.
Keng keng keng...
Bỗng nhiên, điện thoại vang lên.
Liễu Bình kinh ngạc nhíu mày.
Mình còn không làm cái gì cả, tại sao điện thoại lại đổ chuông?
Là ai gọi tới?