Chương 54: Đêm dài

Liễu Bình bay ngược trở lại trong căn phòng, trên tay cầm chắc khẩu shotgun.

Tình hình bên ngoài là như thế nào?

Hắn lấy hai viên đạn thần thánh ra nhét vào súng, rồi chỉ hướng súng về phía lối vào phòng an toàn.

Loại súng này có uy lực cực lớn, đạn thần thánh còn có lực sát thương cực mạnh đối với thế giới Tử Vong, hiện tại là thời điểm thích hợp để sử dụng.

Liễu Bình cố gắng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Yên tĩnh.

Bỗng nhiên, Liễu Bình cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trần nhà.

Bụi từ trên trần nhà đang rơi xuống với số lượng lớn.

... Không ổn.

Liễu Bình nhìn về phía lò sưởi tường, ngọn lửa bên trong lại càng trở nên tối tăm, lúc nào cũng có thể bị dập tắt.

Con đường thông lên mặt đất lại càng kéo dài...

Khoảng bảy tám mét nữa, là có thể thông tới mặt đất.

Bỗng nhiên, vô số tiếng vang xuyên qua trần nhà, truyền tới phòng an toàn:

"Mau cứu ta!"

"Cứu mạng!"

"Không, xin ngươi hãy gϊếŧ ta đi."

"Ai cứu ta với, ta không muốn chết..."

Vô số tiếng kêu rên vang lên, trên mặt đất giống như đã biến thành Địa ngục làm người ta rùng mình.

Liễu Bình nghe mấy giây, bước nhanh tới gần lò sưởi tường.

Mặc dù mình không hiểu văn minh ma pháp, thế nhưng nguyên tố ngũ hành, lại có thể tương thông tới năng lượng mà văn minh ma pháp chuyên nghiên cứu.

Dù sao, trừ ma pháp ra, linh lực cũng có thể kích hoạt vật cưỡi ma pháp, chỉ là cần phí thêm sức mà thôi.

Vừa nghĩ tới đây, Liễu Bình đưa tay đặt tại lò sưởi tường.

"Danh Sách, phân tích giúp ta cái lò sưởi tường này." Hắn nói.

Hầu như chỉ trong nháy mắt, trong hư không xuất hiện từng hàng chữ nhỏ:

[Chú ý.]

[Lò sưởi tường này là một loại ma pháp trận hệ Hỏa rất mạnh, chỉ cần ngươi liên tục đặt vào bảo vật hệ Hỏa, nó sẽ liên tục thiêu đốt.]

[Ngoài ra, nếu như dùng các loại pháp thuật hệ Hỏa, cũng có thể làm cho nó tiếp tục bùng cháy.]

Liễu Bình sử dụng Linh Hỏa quyết, phóng ra từng ngọn lửa mạnh.

Những ngọn lửa này rơi vào trong lò sưởi tường, lập tức làm cho ánh lửa sáng hơn nhiều.

Liễu Bình quay đầu nhìn lại.

Bậc thang đi hướng mặt đất lại rút về mấy mét.

Có hiệu quả!

Đáng tiếc ánh lửa chỉ sáng lên vài giây rồi lập tức lại tối đi.

Hai hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:

[Linh lực không giống với ma lực, bởi vậy ngươi phải duy trì liên tục phóng ra Hỏa pháp ngũ hành, mới có thể duy trì ngọn lửa.]

[Với linh lực của ngươi, không thể nào làm được điều này.]

Liễu Bình nói:

"Vậy thì mở kho tiền tiết kiệm ra, chọn linh thạch hệ Hỏa đưa ra ngoài, đặt hết xuống đất cho ta."

[Không có vấn đề.] Danh Sách đáp lại.

Rầm rầm...

Từng viên linh thạch mà đỏ lửa liên tục xuất hiện trong hư không, rơi xuống đất.

Ngay lập tức, nhiệt độ căn phòng tăng lên mấy chục độ, ngọn lửa trong lò sưởi tường cũng ổn định lại.

Những linh thạch này ẩn chứa nguồn năng lượng nguyên tố Hỏa rất phong phú.

Liễu Bình nắm chặt một viên linh thạch, ném vào trong lò sưởi tường, lẩm bẩm: "Cần phí đúng không, vậy thì trả phí là được."

Trong lò sưởi tường, ngọn lửa cháy hừng hực.

Bậc thang đi hướng bên ngoài chậm rãi rút về, theo đó các loại tiếng vang cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.

Liễu Bình đứng trong đống linh thạch, yên lặng chờ đợi thời gian trôi qua.

Mỗi khi ánh lửa trở nên tối đi, hắn cầm một viên linh thạch lên rồi ném vào trong lò sưởi tường.

Đêm dài đằng đẵng.

Bên ngoài không còn bất cứ tiếng động nào truyền vào trong.

Liễu Bình vẫn duy trì cảnh giác, thỉnh thoảng cầm một viên linh thạch ném vào trong lò sưởi tường.

Hắn cứ duy trì động tác như vậy, tới tận hửng đông xuất hiện.

Trời vừa sáng, thế giới Tử Vong cũng sẽ không còn dung hợp với thế giới hiện thực nữa.

Liễu Bình chậm rãi đứng dậy, cất sạch những linh thạch còn thừa vào trong kho tiền tiết kiệm, quay đầu nhìn về phía lò sưởi tường.

Ngọn lửa trong lò sưởi tường còn lay động mấy lần mới dập tắt.

Ngay sau đó, một bậc thang đi lên bên trên xuất hiện tại rìa căn phòng.

Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

Liễu Bình đợi thêm vài giây.

Vẫn không có bất cứ ai tới đây xem xét tình huống.

Quái lạ...

Theo lý thuyết, Người gác đêm sẽ tới tìm mình.

Liễu Bình nắm chặt quạt xếp, dọc theo bậc thang đi ra phòng an toàn, trở lại trên mặt đất.

Hắn quan sát cảnh tượng xung quanh, bỗng nhiên sửng sốt.

Trên mặt đất, tất cả kiến trúc đều đã sụp đổ.

Chuồng ngựa sau lưng hắn liên tục phát ra những tiếng gãy vỡ, giống như có thứ gì trong hư không đang bị phá hủy.

Từng đợt gợn sóng vô hình liên tiếp tản ra, như một cơn gió xuyên qua nơi đổ nát, thổi lên bụi xám khổng lồ.

Một hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:

[Chú ý: Phòng an toàn đã bị hỏng hoàn toàn.]

Liễu Bình liếc qua, cảm thấy rất may mắn.

Nếu như phòng an toàn này lại yếu hơn một chút thôi, có lẽ vào nửa đêm hôm qua mình đã bị lộ rồi.

Liễu Bình nhảy lên một cột gỗ khá cao, nhìn về các phương hướng của Ám Vụ trấn.

Không nhìn thấy người sống.

Toàn bộ thế giới là một mảnh đổ nát.

Hắn nhảy xuống, đi một vòng quanh thị trấn này.

Vẫn không có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào cả.

Cuối cùng, hắn đứng trước một đống đổ nát, thở dài nói: "Đây là một thời đại khốn kiếp nào cơ chứ..."

Ám Vụ trấn, hủy diệt.

Khi mặt trời mọc.

Liễu Bình đứng trên một thân cây trong thị trấn, nhìn về phía hoang dã.

Tám trăm mét bên ngoài thị trấn, đã bị bóng đêm bao phủ, lộ ra màn đêm đen kịt.

Thế nhưng Liễu Bình lại nhớ kỹ, khi hắn đi từ hoang dã trở lại Ám Vụ trấn, rõ ràng phải đi một khoảng cách vài trăm dặm.

Hôm qua, bóng đêm cách Ám Vụ trấn còn xa.

Chỉ mới qua một đêm, ánh nắng lướt qua Ám Vụ trấn, lại không thể chiếu sáng màn đêm đen kịt bên ngoài thị trấn.

"Thế giới Tử Vong..."

Liễu Bình lẩm bẩm.

Thế giới bị chia thành hai, đen trắng rõ ràng.

Trong bóng đêm, chính là phạm vi của thế giới Tử Vong.

Trải qua trận xâm nhập vào tối hôm qua, nó đã tới gần Ám Vụ trấn, gần như muốn bao phủ hoàn toàn thị trấn vào trong nó.

Nếu như đêm nay không có ai chống lại bóng đêm, có phải là Vĩnh Dạ sẽ tiếp tục đi tới, nuốt sạch thị trấn vào trong thế giới Tử Vong hay không?

Liễu Bình bỗng cảm thấy rất gấp gáp.

Hắn nhảy xuống cây, dựa theo bản đồ của thị trấn trong trí nhớ, đi qua các khu đổ nát.

"Đi tới quán rượu xem thế nào..."