Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 53: Đáy vực (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gian phòng này không lớn, trên mặt bàn có đặt lên bảy tám ly nước, góc tường còn xếp đặt một chồng vật dài màu trắng hình chữ nhật.

Trong lò sưởi tường, ngọn lửa cháy hừng hực.

Liễu Bình bưng ly nước lên, trong hư không xuất hiện một hàng chữ nhỏ:

[Ly nước ma pháp, chứa lượng nước: Bảy trăm mét khối.]

Bởi vì có được tri thức của Người gác đêm, Liễu Bình cũng biết được những đơn vị cơ bản như "mét khối".

Hắn đi tới góc tường, tiện tay cầm thứ màu trắng hình chữ nhật kia lên.

Hai hàng chữ nhỏ xuất hiện trong hư không:

[Khẩu phần lương thực của đơn binh tác chiến, nhân tộc.]

[Một phần khẩu phần lương thực có thể làm người bình thường bổ sung năng lượng cần thiết cho năm ngày.]

Thứ này không phải là Tích Cốc đan sao.

Tại sao lại phải làm Tích Cốc đan trở nên dài như vậy, quá không tiện chứ?

Liễu Bình cảm thấy khó hiểu, thuận tay ném đồ vật trên tay về chỗ cũ, đi tới trước cái ghế trước lò sưởi tường rồi ngồi xuống.

Trên mặt đất có da thú lát nền, rất ấm áp dễ chịu, ngồi lên cũng dễ chịu không kém.

Cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi rồi.

Đầu tiên, Liễu Bình kiểm tra những đồ vật của mình.

Một chiếc quạt,

Một chiếc súng tự động loại nhỏ,

Súng ngắn,

Súng shotgun,

Một chuỗi tiền đồng sử dụng trong thế tục,

Hai quyển sách cổ tu đạo bình thường,

Mấy viên Tích Cốc đan.

Thật sự rất nghèo.

Thứ có thể bán ra ngoài ở nơi này, chỉ có hai quyển sách cổ tu đạo mà thôi.

Thế nhưng hiện tại mình còn chưa quen thế giới hiện tại, tốt nhất là chờ sau này rồi nói.

Tiền đồng...

Liễu Bình lấy một nắm tiền đồng ra, hơi trầm ngâm rồi ném lên trên mặt bàn.

Lách cách!

Tiền đồng lăn đi lăn lại trên mặt bàn, cuối cùng thì không có bất cứ đồng nào đổ xuống, vẫn duy trì trạng thái dựng đứng.

Thiên cơ tại Sinh giới cũng bị che lấp!

Liễu Bình vẫy tay, thu hết tiền vào trong.

Thiên cơ bị che lấp.

Loại chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện mà hiện tại hắn có thể dò xét.

Như vậy, cũng chỉ còn lại một chuyện...

Liễu Bình nhắm mắt lại, bắt đầu điều hòa khí tức.

Cảnh giới Luyện Khí thật sự quá kém cỏi.

Mình phải tăng lên tới cảnh giới Trúc Cơ thôi.

Tu sĩ Trúc Cơ không chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ, tổng lượng linh lực còn nhiều hơn rất nhiều.

Chỉ cần đạt tới Trúc Cơ, khi chế phù cũng không cần khó khăn như trước, không giống với tu sĩ Luyện Khí, vừa vẽ được mấy tấm phù thì đã mệt tới mức phải nghỉ ngơi mấy giờ liền.

Hơn nữa.

Trong quá trình Trúc Cơ, có khả năng sẽ sinh ra Thần thông.

Thần thông!

Rất nhiều lần, khi các tu sĩ đấu pháp tới giai đoạn cuối, đều ỷ vào Thần thông để tiến hành công kích, như vậy mới có thể chiến thắng.

Liễu Bình hít một hơi thật sâu, lại vận chuyển linh lực trong cơ thể một lần cuối cùng, ngưng tụ vào trong đan điền.

Hắn chuẩn bị xung kích cảnh giới Trúc Cơ!

Không biết từ khi nào, vầng sáng tụ tập sau đầu của hắn, cuộn trào như là thủy triều vậy, dần dần lại trở nên tinh khiết lại hữu hình.

Thời gian dần dần trôi qua.

Tất cả linh lực hóa thành một dòng nước suối, tản ra ánh sáng sáng sủa, khi ẩn khi hiện sau lưng Liễu Bình.

Một vòng trăng tròn tách khỏi dòng suối đó, chiếu sáng hai vai của hắn.

Linh quang chiếu rọi!

Điều này đại biểu người tu hành cảnh giới Luyện Khí đã tới cảnh giới viên mãn.

Liễu Bình đang định đột phá thì thấy trong hư không có từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:

[Bản Danh Sách phát hiện ngươi đang định tăng tiến tới cảnh giới Trúc Cơ."

[Xin chú ý!]

[Khi ngươi thăm dò Ám Vụ trấn, bản Danh Sách cũng đã hoàn thành việc thăm dò thị trấn này.]

[Một luồng gợn sóng dị dạng xuất hiện tại phía bắc Ám Vụ trấn.]

[Nếu như ngươi có thể tới xem xét tình huống cụ thể, sẽ có trợ giúp ngươi hiểu rõ thế giới hiện tại, rồi trong khoảnh khắc ngươi tăng lên tới Trúc Cơ, bản Danh Sách cũng sẽ dành cho ngươi một số trợ giúp.]

[Có lẽ ngươi có thể thức tỉnh Thần thông rất hiếm có.]

Liễu Bình đọc xong thì trở nên trầm tư.

Từ trước tới nay Danh Sách chưa từng lừa gạt mình...

Lần trước, mình giúp Danh Sách chạm tới Vương Thành đã sống lại, Danh Sách dành cho mình một phần thưởng đó là năng lực hệ thần bí: Một Người Không Có Phần Diễn.

Trên thực tế, sự thăm dò của Danh Sách đối với Vương Thành, cũng hỗ trợ mình nắm giữ tình hình cụ thể khi đó.

Vậy thì đi một chuyến đi.

Liễu Bình âm thầm thu pháp quyết, mặc cho sóng linh lực khôi phục như bình thường.

"Danh Sách, từ khi ta tỉnh lại tới giờ, ta cảm giác được nguy hiểm càng ngày càng tới gần, ngươi phải cần loại kinh phí nào, mới có thể mở ra?" Hắn hỏi.

Hai hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:

[Bản Danh Sách vẫn phải ẩn núp, điều này không liên quan gì tới kinh phí, nếu Danh Sách bị phát hiện, cả ngươi và ta đều sẽ xong đời.]

[Xin yên tâm, coi như Bản Danh Sách không mở ra, cũng có cách hỗ trợ ngươi.]

Liễu Bình lắc đầu.

Ánh lửa trong lò sưởi tường bỗng lấp lóe, trở nên u ám.

Cùng lúc đó, mấy bậc thang xuất hiện rất đột ngột, xuất hiện tại góc phòng.

Đây là cầu thang đi ra bên ngoài.

Liễu Bình nhìn về những bậc thang bằng đá kia, nhớ lại lời nói của Lão K:

"Nguồn suối lực lượng của phòng ma pháp này tới từ ma hỏa bên trong lò sưởi tường, vào buổi sáng ngày mai sẽ tự động dập tắt, nếu như ngươi muốn rời khỏi sớm hơn thì có thể dập tắt ma hỏa, lối ra sẽ xuất hiện."

Hắn đang trầm tư, vậy mà ánh lửa trong lò sưởi lại u ám hơn nữa.

Lại có vài bậc thang xuất hiện, trở nên càng dài, kéo dài tới bên ngoài phòng nhỏ.

Đó là con đường đi ra ngoài, trở lại Ám Vụ trấn.

Trái tim Liễu Bình bỗng đập mạnh.

Theo như lời Lão K, phải chờ tới sáng ngày mai, ma hỏa trong lò sưởi mới dập tắt, con đường trở ra mới có thể mở ra.

Tại sao hiện tại nó lại sắp dập tắt rồi?

Liễu Bình tính đi tính lại, sau khi mình vào trong phòng an toàn, tu hành mới có khoảng bốn tiếng đồng hồ thôi.

Đáng lẽ lúc này mới tới giờ tý chứ.

Theo thời gian tại Ám Vụ trấn, chính là mười hai giờ đêm.

Tại sao con đường kia đã sắp mở lại rồi?

Hắn đứng dậy, đi tới bậc thang đầu tiên, dán lỗ tai lên vách tường để lắng nghe.

Từng đợt âm thanh mơ hồ truyền vào trong tai của hắn.

Có vẻ như có tiếng người kêu thảm, lại giống như gió bấc gào thét, hoặc là phòng ốc đang sụp đổ, hoặc là thứ gì đó đang gầm thét.

Vô số âm thanh biến đổi liên tục, xen lẫn cùng một chỗ, làm cho người khác không thể phân biệt rõ ràng được.

Ầm!

Toàn bộ căn phòng ma pháp đều lắc lư.
« Chương TrướcChương Tiếp »