Chương 39: Tiên Nhân Phủ Ngã Đỉnh (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Liễu Bình vẫn nhìn về phía tầng mây trên không, trên mặt xuất hiện vẻ suy tư.

Vũ khí trong tay những người này, kém nhất cũng là Bảo khí.

Tu hành giới chia vũ khí thành các cấp bậc theo thứ tự là Lợi, Bảo, Linh, Pháp, Đạo.

Đạo khí mạnh nhất, Lợi khí kém nhất.

Có thể bay, ít nhất cũng cần tu vi Kim Đan.

Cảnh giới người tu hành từ thấp tới cao được phân chia thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phong Thánh, Thần Chiếu.

Khi tới Thần Chiếu, là có thể phi thăng.

Trước mắt, người tu hành khoảng hai mươi tuổi đã có Bảo khí mang theo bên người, tu vi ít nhất cũng có Kim Đan thì hầu như đều là đệ tử của môn phái lớn.

Nói cách khác, thân phận của những người này không nhỏ.

Người nữ tu sĩ kia chắc hẳn có địa vị rất cao trong môn phái, nếu không những người khác làm sao có thể chiều theo ý của nàng ta chứ?

Hay là đều cùng theo đuổi nàng ta?

Người bán rượu đi tới, vỗ vai hắn cười nói: "Những người tu hành này không hứng thú với thị trấn của chúng ta, không có gì, chúng ta rất an toàn."

Liễu Bình cười cười, không nói chuyện.

Những người tu hành kia có thể tới nơi này cũng đã nói rõ vấn đề.

Số mệnh như vậy, đều do duyên phận.

Đối với người tu hành mà nói, cứ thứ gì là không có nhân quả chứ?

Liễu Bình bỗng phát hiện, những người bên ngoài này hoàn toàn không hiểu người tu hành là người như thế nào.

Một người tầm thường, mục tiêu thường là tiền tài, là vợ chồng, hoặc muốn bình an, nếu như đạt được những thứ này đã có thể thỏa mãn, coi như không có được, cũng chỉ thất vọng thở dài, tiếp tục sống tiếp.

Thế nhưng người tu hành lại không phải vậy.

Bọn họ muốn vượt mọi chông gai, trở thành vĩnh hằng.

Bọn họ dám theo đuổi trường sinh!

Cho nên bọn họ là một đám người có ham muốn mãnh liệt nhất trong thiên hạ này.

Loại người này, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ lãng phí thời gian đi tới một thị trấn phàm thế sao?

Lúc này, có người tiến vào quán rượu, ngồi xuống một cái bàn, hô: "Tiểu nhị, tới."

Liễu Bình cầm thực đơn tiến lên, cười hỏi: "Xin hỏi khách quan muốn ăn cái gì?"

Những người kia bắt đầu gọi đồ ăn.

Liễu Bình âm thầm nhớ kỹ, đến phòng bếp báo tên món ăn.



Đồ ăn bưng lên rất nhanh.

Những người kia vừa uống rượu vừa gắp đồ nhắm.

Lại một lát sau...

Có mấy người trẻ tuổi đi vào quán rượu.

Liễu Bình tiến tới, cười hỏi: "Xin hỏi mấy vị khách quan, muốn ăn cái gì vậy?"

Những người kia nhìn thực đơn rồi chọn món ăn.

Liễu Bình đang định rời đi thì lại bị một người trong đó giữ chặt.

"Tiểu nhị, ta muốn biết một vấn đề." Người kia nhỏ giọng nói.

"Mời nói." Liễu Bình nói.

"Trong lầu xanh đối diện quán của các ngươi, vị cô nương nào xinh đẹp nhất?" Người kia hỏi nhỏ.

Liễu Bình giật mình.

Ánh mắt của Người bán rượu cách hắn không xa cũng ngưng tụ lại.

Hỏng bét.

Liễu Bình mới vào Ám Vụ trấn, thực sự là lạ lẫm với rất nhiều thứ, cũng hoàn toàn không biết gì về lầu xanh đối diện cả, làm sao có thể đề cử cô nương cho những người này chứ?

"Khách quan, ngài hỏi như vậy là hỏi sai rồi." Liễu Bình bật cười, nói.

"Làm sao lại sai chứ?" Người kia nhíu mày hỏi.

"Có câu nói là mỗi người hợp mắt một nụ hoa, theo tiểu nhân mà nói thì tất cả các cô nương trong lầu xanh đều rất xinh đẹp, thế nhưng tầm mắt của ngài chắc chắn cao hơn tiểu nhân rất nhiều, cho nên đối với khách nhân mà nói, những cô nương kia có lẽ đều là tầm thường kém cỏi." Liễu Bình nói.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho Người bán rượu.

Đừng tới đây.

Người bán rượu nghe được lời giải thích của hắn nhưng vẫn khá do dự.

"Hay, có đạo lý!" Người kia vỗ tay cười lớn.

Mấy người bên cạnh cũng cười lên.

Một người gật đầu, nói: "Nói đúng lắm, ở trong mắt chúng ta, phần lớn phụ nữ nơi này đều là hạng tầm thường."

"Lời này đáng giá uống một chén."

"Tới."

Mấy người cùng nâng chén lên.

Ánh mắt Liễu Bình buông xuống, nhẹ nhàng đảo qua mấy người này.



Rất tốt, mấy người này đều cải trang thay đổi dung mạo tới đây.

Lại còn che đi gợn sóng linh lực trên người nữa.

Thế nhưng loại che giấu kém cỏi như này, làm sao có thể lừa qua Liễu Bình chứ?

Hắn cảm ứng qua đã có thể biết rõ ràng.

"Liễm Tức Quyết loại này... đã có thể ẩn giấu gợn sóng linh lực, lại có thể lộ ra thần quang trên người, khiến người ta vừa nhìn đã thấy là người bình thường, thế nhưng lại cảm thấy người này anh tuấn tiêu sái... Loại cảm giác vô liêm sỉ này làm sao lại quen thuộc như vậy nhỉ..."

"Hả? Hình như bộ pháp quyết này là bộ Liễm Tức Quyết phiên bản ngọc thụ lâm phong (đẹp trai phóng khoáng) do ta biên soạn, ta nhớ năm đó còn bán rất chạy nữa, không ít người đặt mua ủng hộ bản chính."

"Thế nhưng mấy năm sau đó ngọc giản đồ lậu tràn lan, ta đành phải dùng phiên bản cũ làm cơ sở, cải tiến rất nhiều nơi, rồi lại tiếp tục lấy ra bán..."

Liễu Bình âm thầm suy nghĩ, rụt tay vào trong tay áo, âm thầm sử dụng một pháp quyết.

Trong âm thầm...

Trong biển ý thức của hắn, linh giác lập tức biến hóa huyền ảo.

Hầu như trong nháy mắt, hắn đã khám phá phương thức ẩn giấu hơi thở của mấy người tại bàn rượu này, cũng nhận ra gợn sóng linh lực trên người những người này.

Gợn sóng linh lực trên người bọn họ, cực kỳ giống với những thiếu niên khi trước vừa mới bay tới nơi này.

Hóa ra là bọn họ!

Cũng may Người bán rượu không tới...

Vẻ mặt Người bán rượu rõ ràng là không quan tâm, chắc hẳn coi những người này chỉ là người bình thường.

Người tu hành rất cao ngạo, nếu như bị phàm nhân lải nhải quát mắng, mặc dù không nói ra miệng, thế nhưng chắc hẳn cũng rất khó chịu.

Tới khi đó, hai bên xung đột, Người bán rượu có chết hay không còn không phải quan trọng nhất, nếu như Người bán rượu lộ ra dị thuật hoàn toàn khác biệt với thế giới Tu Hành, toàn bộ thị trấn sẽ gặp phải phiền phức cực lớn.

Dù sao vừa nhìn cũng biết những người tu hành này cũng không phải là tán tu.

Bọn họ có môn phái.

Trong thế giới Tu Hành, môn phái là một loại tổ chức...

Sư đệ không đánh lại thì sư huynh lên...

Sư huynh không được thì sư phụ lên...

Sư phụ không được thì trưởng lão lên...

Trưởng lão không được thì chưởng môn lên...

Tới mức chưởng môn cũng không được?

Mọi người đồng loạt xông lên.

Loại chuyện này đã vượt qua cái gọi là cấp E, không phải là chuyện mà Ám Vụ trấn có thể dây vào.

Liễu Bình âm thầm thở dài, suy tư phương pháp ứng đối.