Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cô bé mặc một bộ váy dài lộng lẫy, tóc dài xõa vai, trên người đeo rất nhiều trang sức lập lòe ánh sáng.
Cô gái có một đôi con ngươi màu đỏ thẫm, ánh mắt yêu dị lại linh động, giống như một viên đá quý sáng óng ánh long lanh vậy, lộ ra vẻ hào hứng khi quan sát thi thể sói yêu trên đất.
"Các hạ là ai?" Liễu Bình chắp tay hỏi.
"Ngươi cần trả lời một câu hỏi của ta trước đã, rõ ràng cái này chỉ là một con Độc Nha Yêu Lang rất bình thường, tại sao độc trên người nó lại tiến hóa vượt mức như vậy?" Cô bé hỏi.
"Ta có một viên độc đan, cực kỳ đắt đỏ khó tìm, sau khi nó ăn viên đan dược này thì trúng độc mà chết." Liễu Bình nói.
"Thì ra là thế, con mồi này của ngươi có thể cho ta hay không? Dù sao ngươi cũng không thể dùng con mồi này." Cô bé ngửa đầu hỏi hắn.
"Cứ việc lấy đi... thế nhưng tại sao ta lại không dùng được?" Liễu Bình hỏi.
Cô bé thấy hắn nhường con mồi ra thì nở một nụ cười, nói nhỏ: "Người thông minh, ngươi muốn biết một vài chuyện sao?"
Liễu Bình gật đầu.
Cô bé đi tới...
Bỗng nhiên có một luồng tàn ảnh từ trên người cô bé này lóe ra, đâm vào trong cơ thể của sói yêu.
Ngay lập tức thi thể con sói yêu này biến mất không thấy đâu nữa.
"Khá ngon đó... đúng là chỉ có thịt ẩn chứa độc tính cực mạnh, mới có thể gợi lên sự vui vẻ của vị giác..."
Cô bé hoan hô.
Liễu Bình âm thầm lùi về sau mấy bước, cầm chặt chiếc quạt trong tay.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Mình không thể nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì cả!
Tốc độ như vậy, đã vượt quá hạn mức cao nhất của lực phản ứng bản thân mình.
"...Có lẽ không phải là nhân tộc."
Liễu Bình âm thầm nghĩ tới.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm giao lưu với yêu ma, hắn âm thầm phán đoán.
Cô bé lấy một chiếc khăn tay trắng tinh ra, lau nhẹ khóe miệng, sau đó mới nói: "Ta rất hài lòng với con mồi này, vì bày tỏ sự cám ơn... à đúng rồi, không phải ngươi đang lo lắng về tình trạng của bạn của mình hay sao?"
Cô bé đi về phía Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y.
Hai người vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, không nói câu nào, giống như trúng tà vậy.
"Hai người họ làm sao vậy?" Liễu Bình không nhịn được mà hỏi.
Cô bé nói: "Có người cài đặt một vài hạn chế trong linh hồn của bọn họ, không cho phép bọn họ cướp đi thân thể và linh hồn của người khác, cho nên khi bọn họ thấy được ngươi và tên kia tranh cướp linh hồn, đã lập tức trở nên hỗn loạn, không thể phản ứng lại các tác động từ ngoại cảnh được nữa."
"Nói cách khác, bọn họ chỉ là bị điều khiển, theo từng trận lại từng trận suy diễn thế giới, đóng vai nhân vật thuộc về bọn họ."
"Giống như một vở kịch."
Cô bé đi tới, lắc lắc tay trước mặt Hồng Đào.
Ánh mắt của Hồng Đào vẫn nhìn thẳng về nơi xa của sa mạc, không để ý tới cánh tay đang lắc lư trước mắt mình chút nào cả.
Cô bé cười cười.
"Muốn hiểu được chuyện này cũng rất dễ dàng."
"Ngươi phát hiện lỗ thủng quy tắc trong trò chơi này, cho nên hiện tại bọn họ đang bị đơ ở nơi này không thể cử động, mà ta... ở bên ngoài ta cảm nhận được gợn sóng dị thường từ nơi này phát ra."
"Thế nhưng yếu tố dẫn ra lỗ thủng - cũng chính là thi thể của sói yêu đã bị ta ăn sạch, điều này cũng tương đương với việc loại bỏ hạn chế trong linh hồn của hai người này... rất nhanh bọn họ có thể phục hồi thần trí."
Cô bé đi tới trước mặt Liễu Bình, nói nhỏ:
"Mặc dù ta đã nhận ra điều khác thường, thế nhưng cũng không thể đi vào khu vực thời không bí ẩn này, thế nhưng khi lỗ thủng sinh ra, không gian xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, đây là một cơ hội cực kỳ hiếm thấy, bởi vậy ta mới có thể đi vào nơi này."
Cô bé nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.
"Chờ đã!" Liễu Bình bỗng hét lên.
"Linh hồn tự do, ta và ngươi đã thanh toán xong rồi." Cô bé nói với giọng thản nhiên.
"Còn một vấn đề cuối cùng... chẳng lẽ tất cả mọi người đều như vậy? Tất cả người đã chết đều bị điều khiển, liên tục không ngừng suy diễn thế giới như lời ngươi nói?" Liễu Bình trầm giọng hỏi.
Cô bé bỗng bật cười.
"Nhìn qua thì ngươi chỉ lớn hơn ta một chút, không nghĩ tới ngươi lại ngây thơ hồn nhiên như vậy."
"Cố mà quý trọng khoảng thời gian này đi, khi ngươi chết đi, ngươi sẽ không thuộc về chính ngươi nữa."
Cô bé lắc đầu, lại chuẩn bị rời đi.
Liễu Bình nói: "Ngươi vẫn chưa nói đáp án cho ta, xin hãy nói cho ta biết, coi như ta nợ ngươi một lần."
Cô bé quay đầu lại quan sát Liễu Bình, do dự nửa ngày mới nói nhỏ:
"Có lẽ còn có một vài người không bị kiểm soát linh hồn."
"Thế nhưng hoặc sớm hoặc muộn, mọi linh hồn của chúng sinh đều sẽ không trốn khỏi vận mệnh bị điều khiển."
"Tại sao lại như vậy?" Liễu Bình hỏi tiếp.
Cô bé nói: "Đối với những chủ nhân của linh hồn mà nói, vận mệnh của chúng sinh chỉ là công cụ hỗ trợ bọn chúng mạnh lên mà thôi, bọn chúng sẽ không bỏ qua bất cứ linh hồn nào cả."
"Đây là niềm đau của chúng sinh, lại là niềm vui thú của bọn chúng."
"Hoan nghênh gia nhập vào trò chơi này."
Một luồng gió thổi qua.
Gió cuốn theo cát thổi qua, cô bé cũng theo đó biến mất không thấy đâu nữa.
Một lát sau...
Triệu Thiền Y cùng Hồng Đào bỗng tỉnh hồn lại.
"Ở đây vừa rồi có một người khác xuất hiện, đúng không?" Hồng Đào hỏi với vẻ không chắc chắn.
"Đúng vậy, ta thấy được đó là một cô bé, thế nhưng cô bé nói cái gì vậy?" Triệu Thiền Y hỏi.
"Không biết, cô bé đã đi rồi." Hồng Đào nói.
Hai người đều cảm thấy mơ hồ.
Liễu Bình không nói chuyện.
Hắn cũng không biết nên nói cái gì.
"Trong hư không có thứ cực kỳ khủng bố, nó đã chú ý tới thế giới của chúng ta..."
Sư phụ.
Tất cả mọi người đều bị kiểm soát, dùng để suy diễn thế giới...
Đây chính là thứ cực kỳ khủng bố mà người đã nói hay sao?
Liễu Bình trầm tư suy nghĩ.