Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Luồng sương mù đó có vẻ như trở nên đậm hơn, ngưng lại giữa không trung.
Liễu Bình nhẹ nhàng đặt sương mù tại chóp mũi sói yêu.
"Ta không phá hoại thi thể, thế nhưng nếu như nó sống lại, thứ đầu tiên mà nó ngửi được chính là sương độc, độc sẽ rót vào cơ thể nó, nó vẫn sẽ chết." Hắn giải thích cho hai người còn lại hiểu.
Đây chính là cách đề phòng việc quái vật sống lại!
Coi như nó sống lại, cũng chỉ có thể lại trúng độc mà chết!
Hai người ngây người.
Ngay sau đó...
Sói yêu mở mắt ra, dự định lập tức đứng dậy.
Liễu Bình nhanh tay đè sói yêu lại, một tay khác lại dẫn dắt pháp quyết...
Pháp quyết hoàn thành!
Sương mù độc giống như có sự sống vậy, lao nhanh vào trong lỗ mũi sói yêu, tiếp tục xâm nhập vào cơ thể của nó, lại hòa tan khắp toàn thân nó một lần nữa.
"Ngươi..."
Sói yêu chỉ kịp nói một chữ thì toàn thân xanh lét, cứng trên mặt đất không thể nhúc nhích được nữa.
Nó lại chết.
Liễu Bình xác nhận sự thật này, nói với vẻ hớn hở: "Tạm thời chúng ta hãy cho rằng lần chết này là lần chết thứ hai của nó, sau đó, quái vật sẽ tới nơi này."
Hắn ngẩng đầu nhìn tới thì thấy Hồng Đào cùng Triệu Thiền Y đều đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hai người đều nhìn chằm chằm hắn, có vẻ như không thể tin được mọi chuyện đang diễn ra.
Một loại cảm giác quỷ dị bỗng xuất hiện trong lòng Liễu Bình.
Thế nhưng không đợi hắn suy nghĩ...
Trong khoảnh khắc này, trong hư không xuất hiện từng dòng chữ nhỏ:
[Chú ý!]
[Danh Sách đã bước đầu quen thuộc quy tắc của thế giới này.]
[Trong thời điểm quan trọng này, Danh Sách sẽ kích hoạt một kỹ năng đặc biệt loại thần bí để ẩn nấp toàn bộ tin tức của ngươi, để cho mọi tồn tại đều không thể đoán được lai lịch của ngươi.]
[Kỹ năng loại thần bí: "Một Diễn Viên Khách Mời Lâm Thời" đã kích hoạt!"
[Sau khi kích hoạt kỹ năng loại thần bí này, thân phận của ngươi sẽ trở nên mơ hồ, không ai có thể biết được thân phận của ngươi, sau đó sẽ quên mọi thứ có liên quan tới ngươi.]
[Thời gian có hiệu lực: Ba phút.]
Tất cả chữ nhỏ đều lấp lóe, khi Liễu Bình xem hết bọn chúng thì bọn chúng lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Một giây sau...
Sói yêu lại sống lại!
"Độc tính quá ác độc..."
Nó còn định nói thêm cái gì nữa thì lại bị Liễu Bình dùng chiếc quạt ngưng tụ một mũi tên băng sắc bén, đâm xuyên qua cơ thể.
Nếu đã sống lại, như vậy gϊếŧ chết nó thì cũng không tính là phá hoại thi thể.
Khi trước gϊếŧ Vương Thành cũng là như vậy.
Sói yêu vùng vẫy vài giây, phát hiện mình không thể cử động được thì thở dốc nói: "Người... anh em này, ngươi là thủ hạ của vị đại nhân nào?"
Ánh mắt của nó nhìn chằm chằm Liễu Bình, lại cảm thấy đối phương cũng không phải là người chết, càng không phải là người sống, thực sự là không thể nhìn ra lai lịch là gì.
Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy.
Trừ khi...
Sói yêu đang ngẫm nghĩ thì lại nghe thấy Liễu Bình nói: "Thi thể này là tài sản của ta."
Sói yêu nói: "Không, nó là của ta."
Liễu Bình cầm mũi tên băng đâm sâu vào trong ngực sói yêu, nói nhỏ: "Ngươi hãy nói lại lần nữa xem, nó thuộc về ai?"
Sói yêu rú thảm, bỗng nghĩ tới một chuyện nào đó.
Đúng vậy, mặc dù tình huống này rất hiếm thấy, thế nhưng nếu như gặp được tồn tại ngay cả mình cũng không thể nhìn thấu, đương nhiên là bởi các chủ nhân tự mình tới!
Đôi khi các chủ nhân sẽ làm việc một cách bí mật bởi vì một vài chuyện cực kỳ quan trọng!
Vừa nghĩ tới đây, sói yêu vội nói: "Thi thể này là của các hạ! Là của các hạ!"
"Vậy ngươi còn chưa cút?" Liễu Bình nói.
"Thế nhưng... các hạ là thủ hạ của vị đại nhân nào? Xin hãy nói cho ta biết, cũng để cho ta hiểu được mình gặp được tồn tại như nào." Sói yêu
"Thủ hạ? Ngươi cảm thấy ta sẽ là thủ hạ của người khác?" Liễu Bình cực kỳ khôn khéo nên lập tức cười lạnh nói.
Hắn lay động mũi tên băng, xé ra một vệt máu thật dài trên thi thể.
Sói yêu chấn động.
Nó tự cho rằng nghe hiểu được ý của đối phương, lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói: "Vô cùng xin lỗi, ta không biết lại có một vị đại nhân tự mình hạ xuống, ta sẽ đi ngay!"
"Tốt nhất là ngươi hãy quên đi mọi thứ mà ngươi nhìn thấy, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi." Liễu Bình nói.
"Vâng vâng vâng, ta hiểu!" Sói yêu nói.
Nó ngẹo đầu, hô hấp lập tức biến mất.
Thi thể đã không có bất cứ cử động nào.
Liễu Bình đợi một lát.
Thi thể cũng không sống lại.
Xem ra thi thể này đã bị từ bỏ thật rồi.
Hiện tại nó thuộc về Liễu Bình.
Hai hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trong hư không:
[Thời gian đã tới.]
[ "Một Diễn Viên Khách Mời Lâm Thời" đã kết thúc.]
Liễu Bình nói: "Này, xử lý thi thể này ra sao đây?"
Một hàng chữ nhỏ xuất hiện: [Không biết.]
Liễu Bình trầm ngâm nói: "Xem ra thi thể sói yêu đã thuộc về ta, thế nhưng nên sử dụng nó như thế nào dây?"
Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hồng Đào và Triệu Thiền Y.
Hai người không nhúc nhích.
"Hồng đạo hữu, Triệu tiên tử, tại sao hai người các ngươi không nói chuyện?" Liễu Bình hỏi.
Sắc mặt của hai người cứng lại, ánh mắt tan rã, không nghe không thấy những gì Liễu Bình vừa làm.
Bọn họ giống như bị thời gian làm ngưng đọng tại chỗ, vĩnh hằng ở vào trạng thái thời gian đứng yên, không thể cảm nhận được bất cứ chuyện gì đang diễn ra.
"Hồng đạo hữu!"
Liễu Bình đứng lên, chạy tới trước mặt đối phương, dùng một tay đặt lên người đối phương, dùng linh lực chuyển vào trong cơ thể hắn ta để dò xét.
Không thu hoạch được gì cả.
Mặc dù có nơi bị thương, thế nhưng Hồng Đào cũng không tới mức biến thành như thế này!
"Hồng đạo hữu, ngươi làm sao vậy?" Liễu Bình hỏi lớn.
Vẻ mặt Hồng Đào ngơ ngác, không nói lời nào.
Triệu Thiền Y cũng như vậy.
Liễu Bình lùi lại mấy bước, bình tĩnh quan sát hai người.
Không bị tấn công.
Cũng không phải nhập ma.
Bọn họ bị biến thành con rối một cách khó hiểu...
Liễu Bình cảm thấy cảnh tượng trước mắt chưa từng gặp qua, lộ ra cảm giác quỷ dị làm người sợ hãi.
Bỗng nhiên, có một giọng nói từ xa truyền tới:
"Không nghĩ tới ta lại có thể gặp được cảnh tượng hiếm thấy như thế này."
Liễu Bình quay đầu nhìn lại, trong gió cát, có một bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn xuất hiện.
Bóng người này lấp lóe mấy lần, cũng đã đi tới trước mặt ba người.
Lại là một đứa bé gái.