Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Nói di ngôn đi."
Liễu Bình cầm trường đao trong tay, nói nhỏ.
Gió mưa càng dày.
Vương Thành xuyên qua màn mưa, chiêu thức biến đổi, song quyền bùng nổ ra một ngọn lửa xông về phía Liễu Bình.
Liễu Bình cầm đao hướng lên, những vết nứt không gian đang ở xung quanh thân đao liên tục nhập vào trong thân đao, reo vang một tiếng sắc nhọn về phía bầu trời.
Trong nháy mắt, hai người đan xen vượt qua.
Ầm!
Trên bầu trời, tiếng sấm nổ vang, tia sét vạch phá màn đêm, lao về phía xa.
Nước mưa ngập trời bị chiếu sáng trong nháy mắt.
Ngay sau đó, mọi thứ đều khôi phục lại bình tĩnh.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Nước mưa liên tục rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng tí tách.
Liễu Bình đứng ở bên cạnh trận pháp truyền tống, quần áo nửa người trên đã bị đốt cháy khét, trên người đều có những vết thương nặng nhẹ khác nhau.
Răng rắc.
Đao của hắn bị gãy thành hai đoạn, một đoạn rơi xuống, cắm trên vũng bùn trên mặt đất.
Từng khe hở không gian sắc bén vẫn tản ra ngoài từ trên đoạn đao còn lại, lúc sáng lúc tối, chém nát những hạt mưa rơi xuống bên cạnh thành từng bọt nước.
Cách đó mấy mét.
Vương Thành thu lại quyền thế, trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận, nói:
"Phá vỡ pháp trận, lợi dụng sự sắc bén của khe hở không gian để gϊếŧ địch... người trẻ tuổi, ngươi là trận pháp sư sao?"
"Xem như vậy đi." Liễu Bình trả lời.
"Thảo nào ngươi lại nghĩ tới cách này để gϊếŧ ta, thế nhưng... tại sao ngươi lại che mắt?"
Liễu Bình không trả lời mà nói: "Ta có một việc muốn hỏi ngươi."
Trong nước mưa, hắn chậm rãi bước về phía Vương Thành.
Ngày xưa hắn bị mù mà không thể chữa trị, sớm đã quen với việc không thấy thứ gì, hiện tại được thần đan thay đổi vận mệnh, khôi phục thị lực, trong thời gian ngắn vẫn không thể thích ứng với việc dùng mắt nhìn kẻ địch để chiến đấu.
Che kín mắt, chỉ vì không muốn bị đôi mắt ảnh hưởng, dùng toàn lực gϊếŧ chết kẻ địch.
Điều này hoàn toàn không cần thiết nói cho một con quái vật.
Vương Thành lộ ra vẻ suy ngẫm, lẩm bẩm: "Tuy rằng Vương Thành là Trúc Cơ, thế nhưng không thức tỉnh thần thông, mà ngươi lại có tài nghệ trận pháp cao như vậy, gã chết trong tay ngươi cũng là bình thường."
Gã phủi tay, nói như là lời tổng kết: "Trận chiến của các ngươi rất bình thường, chỉ là do ta kiến thức hạn hẹp."
Đùng...
Giống như có thứ gì nổ tan, xung quanh người Vương Thành bỗng hóa thành một vùng sương mù máu.
Vô số khe hở không gian nhỏ bé từ trong cơ thể gã bắn ra, như gió xoáy tản ra, phát ra những tiếng rít sắc nhọn, mấy giây sau mới biến mất.
Cuối cùng Vương Thành cũng không chống đỡ được nữa, ngã nhào xuống đất.
Liễu Bình bước nhanh tới, nói nhanh: "Ngươi mới vừa nói người đã chết sẽ phục sinh, là thật hay giả?"
Vương Thành cười nói: "Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?"
Giọng nói Liễu Bình trở nên lạnh lẽo: "Không nói ta sẽ nghiền xương ngươi thành tro... cơ thể hóa thành tro bụi, coi như muốn phục sinh lại cũng trở nên không dễ dàng như thế."
Vương Thành lộ ra vẻ hung ác điên cuồng, quát lớn: "Cơ thể lẫn linh hồn của Vương Thành đều thuộc về ta, ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ, dám động tới đồ vật của ta?"
Liễu Bình hơi giật mình.
Cơ thể lẫn linh hồn...
Quái vật này là thứ gì, lại có thể lấy đi toàn bộ mọi thứ của con người!
Vương Thành nâng đôi tay đầy máu lên, chỉ vào Liễu Bình nói: "Ngươi đã làm ta tức giận, trong tương lai không xa, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận."
"Ngươi và ta vốn không thù không oán, chỉ cần nói đáp án kia cho ta, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, hai chúng ta coi như xong." Liễu Bình nói.
"Coi như xong?"
Vương Thành nhìn thấy vẻ khẩn trương của hắn, cười giễu cợt: "Loại sâu kiến nhỏ bé như ngươi, không có tư cách biết bất cứ đáp án nào, hơn nữa, ngươi nhớ kỹ..."
"Tương lai không xa, ta sẽ tự mình giáng lâm trên cơ thể của ngươi để tiến một bước kiểm tra, tới lúc đó ngươi chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, cũng vì vậy mà cảm nhận được đau khổ cùng tuyệt vọng chân chính. Điều này sẽ phát sinh trong đoạn thời gian không xa."
Sau khi nói xong.
Hai mắt Vương Thành đã mất đi thần thái.
Gã nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giống như đã chân chính chết đi.
Nước mưa như trút.
Liễu Bình đứng trong mưa to, cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể, trở nên suy tư.
Thời gian dần dần trôi qua.
Một lúc lâu sau.
Vương Thành không tiếp tục sống lại.
Lông mày Liễu Bình nhăn lại, đưa tay vỗ một tiếng.
Một ngọn lửa xuất hiện trên ngón tay hắn.
Đây là pháp thuật ngũ hành cơ bản nhất, Linh Hỏa thuật.
"Ta là một người coi trọng uy tín."
"Nếu như ngươi đã không nói với ta về chuyện kia, ta sẽ đốt hết ngươi."
Hắn làm bộ như muốn ném ngọn lửa vào thi thể kia.
"Chờ đã!"
Vương Thành bỗng đứng dậy, quát.