Khâu Sầm Ca không thể ở lâu trong môi trường có nhiều tiếng động và tạp âm lớn, hồi đi học anh luôn gặp rắc rối với bệnh huyết áp thấp, vậy nên chẳng bao lâu sau cũng rời đi.
Thấy đối phương móc một điếu Trung Hoa ra, ngón tay vân vê qua lại còn gõ lên mặt bàn, ấy vậy nhưng không hề có ý muốn hút. Lâm Bắc Thanh cúi đầu cười: “Anh rất kén chọn.”Thấy đối phương móc một điếu Trung Hoa ra, ngón tay vân vê qua lại còn gõ lên mặt bàn, ấy vậy nhưng không hề có ý muốn hút. Lâm Bắc Thanh cúi đầu cười: “Anh rất kén chọn.”“Ban đầu là điều trị, sau đó là đi học, tiếp đến thì là vừa điều trị vừa đi học.”Chỉ còn lại mình Thẩm Thố và Lâm Bắc Thanh.
“So với những nhà nghỉ giá rẻ mở cửa đón khách, tôi thích khách sạn hạng sao cao cấp, kín đáo trang trọng và không phô trương hơn.” Trước khi rời khỏi quán bar, Thẩm Thố hơi khom người ghé lại gần Lâm Bắc Thanh thấp hơn mình một chút, nói vào tai y nhẹ tênh, “Nhớ kỹ đấy, lần sau để tôi tới.”
Chỉ còn lại mình Thẩm Thố và Lâm Bắc Thanh.Gã đàn ông Nam Mỹ cơ bắp khiêu gợi bắt chuyện với Thẩm Thố bằng cái khẩu âm Anh ngữ đặc sệt, ai ngờ lại bị người kia mở tròn mắt với gương mặt vô tội vả lại một câu “I can’t understand you”, thế là tức giận đùng đùng.
“Cũng được. Nhưng mà,” Thẩm Thố ngẩng đầu nhìn thẳng vào hốc mắt tím xanh của Đàm Soái, hắn chợt nở nụ cười đầy quyến rũ, “tôi ở trên.”Lâm Bắc Thanh thấy hắn lại đeo cặp kính không gọng kia lên, còn lấy một bao thuốc lá ra.
Không ai bằng lòng đầu hàng trước, mất mặt! Cũng chẳng biết anh tới tôi đi, đấm qua đá lại bao lâu, cả hai đều bị thương, không hẹn mà cùng dừng lại.Thực ra Thẩm Thố còn để ý sức khỏe và hình tượng của mình hơn tất thảy những người phụ nữ khác, hắn chưa bao giờ sa vào cà phê hay trà, còn thuốc lá và rượu thì ngoài những trường hợp xã giao, hắn rất ít khi dính tới.
“Có lẽ tôi nên thẳng thắn hơn.” Lại rít một hơi thuốc, y nhìn vào mắt hắn, “One night stand, dám không?”“Tôi nhớ anh không hút thuốc lá.” Lâm Bắc Thanh ngừng một chút rồi nói, “Ý là trước kia.”
Sau đó y vươn tay đoạt lấy điếu thuốc từ trong miệng hắn rồi ngậm vào trong miệng mình hút một hơi. Y ghé môi lại gần, phả một hơi khói thẳng vào đôi kính của hắn.Thực ra Thẩm Thố chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ đối phương lại không tránh né, còn thoải mái gật đầu thừa nhận: “Người ta rất tốt.”“Người trong giang hồ mà.” Thẩm Thố cười hờ hững, hắn mở bao thuốc ra thì thấy trống không, “Có thuốc không?”
“Đối đãi với nhau một cách chân thành.” Lâm Bắc Thanh dựa vào lưng ghế phía sau, đổi sang một tư thế thoải mái lại dễ chịu, y buông tay xuống, “Thật là tốt.”
“Mấy năm nay cậu làm gì ở nước ngoài?”Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Hạt cát cháy bỏng theo gió thổi tới, thời tiết nóng đến phát rồ. Những sinh vật trong khuôn viên trường đều bị thiêu cháy đến rệu rã, những tán cây hòe già cũng không tươi tốt nổi, cứ thế tróc ra thành từng mảng. Phần lớn đám con trai đều không thèm vào nhà tắm công cộng của trường cách đó vài trăm mét mà tắm luôn ở nhà vệ sinh không có nước ấm trong phòng ngủ. Đàm Soái chẳng có việc gì nên la cà đi dạo, vừa khéo đυ.ng phải Thẩm Thố trần trụi vừa mới tắm nước lạnh đi ra.Thực ra Thẩm Thố chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ đối phương lại không tránh né, còn thoải mái gật đầu thừa nhận: “Người ta rất tốt.”Lâm Bắc Thanh lấy một bao ra từ trong túi áo.
Thẩm Thố lắc đầu: “Không có lửa.”Nhận lấy từ trong tay y, nhìn vào mới thấy hai chữ Trung Hoa in chình ình trên vỏ bao.
Lâm Bắc Thanh hiểu rõ hàm ý trong nụ cười này của Thẩm Thố, y nhún vai: “Các sếp thích thuốc lá này.”Thẩm Thố nhoẻn miệng cười.
Lâm Bắc Thanh lấy một bao ra từ trong túi áo.Thẩm Thố gỡ gặp kính phủ một lớp sương trắng xuống, đôi mắt u buồn xinh đẹp kia lộ ra ngoài theo nụ cười của hắn.Lâm Bắc Thanh hiểu rõ hàm ý trong nụ cười này của Thẩm Thố, y nhún vai: “Các sếp thích thuốc lá này.”
Đàm Soái mạnh mẽ vòng một tay ôm lấy eo Thẩm Thố từ đằng sau, cúi đầu cắn một cái lên cổ hắn, tay còn lại lần theo đường nét cơ bụng xuống phía dưới, luồn vào trong quần bò.Khâu Sầm Ca không thể ở lâu trong môi trường có nhiều tiếng động và tạp âm lớn, hồi đi học anh luôn gặp rắc rối với bệnh huyết áp thấp, vậy nên chẳng bao lâu sau cũng rời đi.“Ấy ấy… Đồ khốn anh đúng là mất hết tính người rồi!” Đàm Soái nghiến răng nghiến lợi, “Tôi còn chưa tính sổ anh vụ đêm qua đấy nhá.”Thấy người kia móc một điếu Trung Hoa ra, ngón tay vân vê qua lại còn gõ lên mặt bàn, ấy vậy nhưng không hề có ý muốn hút, Lâm Bắc Thanh cúi đầu cười: “Anh rất kén chọn.”
Thẩm Thố lắc đầu: “Không có lửa.”
Nhận lấy từ trong tay y, nhìn vào mới thấy hai chữ Trung Hoa in chình ình trên vỏ bao.“Bị cậu cướp hết lời thoại rồi.”Lấy bật lửa, đánh lửa rồi châm thuốc cho hắn, y nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi con ngươi đen láy sáng ngời chiếu thẳng vào lòng người. Y nói bằng giọng đùa giỡn hay dùng: “Toàn tâm toàn ý phục vụ lãnh đạo.”
Thẩm Thố gỡ gặp kính phủ một lớp sương trắng xuống, đôi mắt u buồn xinh đẹp kia lộ ra ngoài theo nụ cười của hắn.Thẩm Thố rất đỗi ngạc nhiên khi Lâm Bắc Thanh trước mắt mình khác biệt quá nhiều so với ngày trước. Y tuấn tú đẹp trai, hơn nữa còn thông minh, vui vẻ và hoạt ngôn.“Mấy năm nay cậu làm gì ở nước ngoài?”
DJ đổi sang một bài hát với giai điệu chậm, giọng hát khàn khàn âu sầu như đang khóc lóc nỉ non dần chảy lan ra bốn phía, làm người ta đắm mình vào trong đó. Những cảm xúc mãnh liệt bắn ra xung quanh vụt tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn le lói như ánh hoàng hôn.“Ban đầu là điều trị, sau đó là đi học, tiếp đến thì là vừa điều trị vừa đi học.”
“Nói về những chuyện thú vị hồi cậu ở Anh đi, hẳn là rất nhiều.”“Ban đầu là điều trị, sau đó là đi học, tiếp đến thì là vừa điều trị vừa đi học.”“Với con trai của thị trưởng Mạnh à?” Tin đồn thổi tới, ai ai cũng biết.
“Vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ à?””So với những nhà nghỉ giá rẻ mở cửa đón khách, tôi thích khách sạn hạng sao cao cấp, kín đáo trang trọng và không phô trương hơn.” Trước khi rời khỏi quán bar, Thẩm Thố hơi khom người ghé lại gần Lâm Bắc Thanh thấp hơn mình một chút, nói vào tai y nhẹ tênh, “Nhớ kỹ đấy, lần sau để tôi tới.”Ngày hôm sau Thẩm Thố tới công ty muộn, vậy mà lại nhìn thấy cái tên Đàm Soái mặt trời chưa treo trên đỉnh thì tuyệt đối không rời giường đang ngồi trong văn phòng mình – áo sơ mi hồng nhạt phanh một nửa, tai trái còn có một chiếc khuyên tai đinh lấp lánh rõ lẳиɠ ɭơ, gã ngồi trên bàn làm việc của Thẩm Thố. Đàm Đẹp Trai chưa từng coi mình là người ngoài ở Thị Giác đang nhướng mày cười xấu xa, phóng điện tành tạch với một đám giống cái trong công ty qua mặt kính cửa sổ sát đất.Thực ra Thẩm Thố chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ người kia lại không tránh né, còn thoải mái gật đầu thừa nhận: “Người ta rất tốt.”
Thẩm Thố rất đỗi ngạc nhiên khi Lâm Bắc Thanh trước mắt mình khác biệt quá nhiều so với ngày trước. Y tuấn tú đẹp trai, hơn nữa còn thông minh, vui vẻ và hoạt ngôn.Thẩm Thố khom người bấm nút trên điện thoại, “Harry, nối máy tới phòng bảo vệ.”Y ngước mắt lên, ngắm nhìn gương mặt gần như không thay đổi gì suốt mười mấy năm qua.
Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Hạt cát cháy bỏng theo gió thổi tới, thời tiết nóng đến phát rồ. Những sinh vật trong khuôn viên trường đều bị thiêu cháy đến rệu rã, những tán cây hòe già cũng không tươi tốt nổi, cứ thế tróc ra thành từng mảng. Phần lớn đám con trai đều không thèm vào nhà tắm công cộng của trường cách đó vài trăm mét mà tắm luôn ở nhà vệ sinh không có nước ấm trong phòng ngủ. Đàm Soái chẳng có việc gì nên la cà đi dạo, vừa khéo đυ.ng phải Thẩm Thố trần trụi vừa mới tắm nước lạnh đi ra.Sau đó y vươn tay đoạt lấy điếu thuốc từ trong miệng hắn rồi ngậm vào trong miệng mình hút một hơi. Y ghé môi lại gần, phả một hơi khói thẳng vào đôi kính của hắn.
“Với con trai của thị trưởng Mạnh à?” Tin đồn thổi tới, ai ai cũng biết.Chẳng mất mấy thời gian để cả hai trở thành bạn của nhau.Lâm Bắc Thanh thấy hắn lại đeo cặp kính không gọng kia lên, còn lấy một bao thuốc lá ra.Lâm Bắc Thanh làm chuyện này một cách vô cùng thản nhiên, vô cùng tự nhiên.
“Để tôi nghĩ xem,” Thoáng suy tư một chốc, “trong một lần tan học về nhà trọ, tôi thấy một cô em tóc vàng xinh đẹp đang khỏa thân ngủ trên giường tôi.”Thẩm Thố gỡ gặp kính phủ một lớp sương trắng xuống, đôi mắt u buồn xinh đẹp kia lộ ra ngoài theo nụ cười của hắn.
Quán bar ngột ngạt. Hơi thở mờ ám lại tựa như một cơn gió khıêυ khí©h tiếng lòng ào ào thổi đến.“Đối đãi với nhau một cách chân thành.” Lâm Bắc Thanh dựa vào lưng ghế phía sau, đổi sang một tư thế thoải mái lại dễ chịu, y buông tay xuống, “Thật là tốt.”
Nhưng vào một ngày nào đó sau vụ việc kia, gã lại thành khẩn nói với Thẩm Thố, Thẩm Thố, tôi cảm thấy chắc chắn anh thích đàn ông. Thật đấy.“Có lẽ tôi nên thẳng thắn hơn.” Lại rít một hơi thuốc, y nhìn vào mắt hắn, “One night stand, dám không?””Cũng được. Nhưng mà,” Thẩm Thố ngẩng đầu nhìn thẳng vào hốc mắt tím xanh của Đàm Soái, hắn chợt nở nụ cười đầy quyến rũ, “tôi ở trên.”DJ đổi sang một bài hát với giai điệu chậm, giọng hát khàn khàn âu sầu như đang khóc lóc nỉ non dần chảy lan ra bốn phía làm người ta đắm mình vào trong đó. Những cảm xúc mãnh liệt bắn ra xung quanh vụt tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn le lói như ánh hoàng hôn.
“Vốn tôi cũng nghĩ như vậy.” Lâm Bắc Thanh lắc đầu, “Nhưng cô ta vừa nhìn thấy tôi thì đã hỏi luôn tôi có phải đứa con trai của chính đảng không, tôi nghĩ ý cô ta là Mạnh Y Phóng. Cô ta nói lúc nào cũng thấy chính đảng của giai cấp vô sản chúng ta khoe khoang rằng ‘nòng súng’ của mình rất mạnh trên các phương tiện truyền thông quốc gia, thế nên mới chạy tới trải nghiệm xem sao. Lúc nghe câu này tôi thực sự rất bực, nói thêm một câu nữa với ả thì kiểu gì bệnh cũ cũng tái phát. Vậy nên tôi hậm hực đuổi ả ta ra khỏi cửa, còn hét lên là ‘đảng vô sản sẽ tuyệt tự, vì con trai chính đảng đều gay hết!’.”Thực ra Thẩm Thố biết rõ tâm tư của Đàm Soái đối với Khâu Sầm Ca hơn ai hết. Đây là một trò đùa vô thưởng vô phạt của những tên đàn ông trưởng thành mà thôi.Lâm Bắc Thanh làm chuyện này một cách vô cùng thản nhiên, vô cùng tự nhiên.“Ừ, vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Cô ta muốn mặc lại quần áo nên cứ đứng ngoài gõ cửa rầm rầm, ai dè lại kéo hết mọi người trong khu tới.” Đôi môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười ngập tràn bỡn cợt lộ ra, “Tôi sẽ không nói là bản thân mình cố ý đâu.”Bầu không khí phù hợp để tán tỉnh biết nhường nào.
Bầu không khí phù hợp để tán tỉnh biết nhường nào.“Có lẽ tôi nên thẳng thắn hơn.” Lại rít một hơi thuốc, y nhìn vào mắt hắn, “One night stand, dám không?”
“Phô da^ʍ đủ chưa?” Thẩm Thố khoanh tay chắn trước mặt gã không nể nang, “Đến làm gì đấy?”Ngước mắt lên, ngắm nhìn gương mặt gần như không thay đổi gì suốt mười mấy năm qua.Quán bar ngột ngạt, hơi thở mờ ám lại tựa như một cơn gió khıêυ khí©h tiếng lòng ào ào thổi đến.
Nhưng chuyện tới giờ không còn là đùa vui nữa, cái chuyện trên dưới đã chạm tới ngưỡng tôn nghiêm của đàn ông. Đàm Soái cố gắng tự hỏi bản thân thật nghiêm túc một hồi, cảm thấy mình đã bị Thẩm Thố lấn át khắp nơi rồi, lên giường còn như thế nữa thì chắc mãi mãi không trở mình nổi. Thế nên gã thở dài, rầu rĩ từ bỏ ý đồ.Gã đàn ông Nam Mỹ cơ bắp khiêu gợi bắt chuyện với Thẩm Thố bằng cái khẩu âm Anh ngữ đặc sệt, ai ngờ lại bị đối phương mở tròn mắt với gương mặt vô tội vả lại một câu “I can’t understand you”, thế là tức giận đùng đùng.Thẩm Thố cười lớn.
Lâm Bắc Thanh cũng cười, y nâng tay dụi tắt đầu thuốc lá: “Đùa thôi.”“Cảm ơn anh? Đ*t mẹ nó chứ mắc gì anh lại xúi giục thằng tạp chủng Bồ Đào Nha kia đè ngược lại tôi, mẹ nó chứ thằng đó quá là… nghiệp dư…” Đàm Soái ngồi phịch xuống sô-pha, lại thay đổi vị trí đặt mông một cách đầy gượng gạo, miệng thì căm phẫn, “Đ*t mẹ nó chứ! Thanh danh cả đời bị anh hủy hoại hết rồi. Nếu biết sẽ mất trinh cho trộm thì chẳng thà lúc trước tôi cho anh đè.”“Vốn tôi cũng nghĩ như vậy.” Lâm Bắc Thanh lắc đầu, “Nhưng cô ta vừa nhìn thấy tôi thì đã hỏi luôn tôi có phải đứa con trai của chính đảng không, tôi nghĩ ý cô ta là Mạnh Y Phóng. Cô ta nói lúc nào cũng thấy chính đảng của giai cấp vô sản chúng ta khoe khoang rằng ‘nòng súng’ của mình rất mạnh trên các phương tiện truyền thông quốc gia, thế nên mới chạy tới trải nghiệm xem sao. Lúc nghe câu này tôi thực sự rất bực, nói thêm một câu nữa với ả thì kiểu gì bệnh cũ cũng tái phát. Vậy nên tôi hậm hực đuổi ả ta ra khỏi cửa, còn hét lên là ‘đảng vô sản sẽ tuyệt tự, vì con trai chính đảng đều gay hết!’.”Lời nói tưởng chừng như đùa cợt lại tựa như nghiêm túc đã bị hai người dùng những lời tán gẫu và những tiếng cười lớn đuổi đi như ruồi bọ, không để lại chút dấu vết nào.Lâm Bắc Thanh cũng cười, y nâng tay dụi tắt đầu thuốc lá: “Đùa thôi.”
Lâm Bắc Thanh cũng cười, y nâng tay dụi tắt đầu thuốc lá: “Đùa thôi.”Khâu Sầm Ca không thể ở lâu trong môi trường có nhiều tiếng động và tạp âm lớn, hồi đi học anh luôn gặp rắc rối với bệnh huyết áp thấp, vậy nên chẳng bao lâu sau cũng rời đi.Thẩm Thố lắc đầu: “Không có lửa.”“Với con trai của thị trưởng Mạnh à?” Tin đồn thổi tới, ai ai cũng biết.Tiếp tục trò chuyện câu được câu chăng, không khí lại hoàn toàn chẳng hề gượng ép, hai người đều tỏ ra bất cần. Đôi lúc còn lên tiếng trêu chọc cô phục vụ có dáng đi chữ bát nhưng bờ mông lại cực kỳ gợi cảm, Lâm Bắc Thanh phun châu nhả ngọc, thỉnh thoảng Thẩm Thố cũng bật cười thành tiếng.
Cho đến khi bài ca kết thúc, ai về nhà nấy.Đúng là siêu trắng. Lại còn không phải cái kiểu trắng kem như sữa bột mà là trắng kiểu nhợt nhạt như ma cà rồng trong phim. Hơn nữa làn da còn rất mịn màng, đẹp hơn cả Cù Viên Viên. Phàm là người ai chẳng mê cái đẹp, vốn cái tên Đàm Soái này đã chẳng móc đâu ra liêm sỉ tự trọng, đàn ông đàn bà dưới háng nhiều không kể hết. Huống hồ bình thường Thẩm Thố vẫn luôn vô tình hay cố ý lấn át gã khiến gã khó chịu không thôi – quả thực chẳng khác nào cái dằm trong ngực. Thế nên gã mới nhất thời nảy sinh suy nghĩ xấu xa “phải đè ngược lại trên giường”.“Nói về những chuyện thú vị hồi cậu ở Anh đi, hẳn là rất nhiều.”
Lâm Bắc Thanh thấy hắn lại đeo cặp kính không gọng kia lên, còn lấy một bao thuốc lá ra.Lấy bật lửa, đánh lửa rồi châm thuốc cho hắn. Y nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi con ngươi đen láy sáng ngời chiếu thẳng vào lòng người. Y nói bằng giọng đùa giỡn hay dùng: “Toàn tâm toàn ý phục vụ lãnh đạo.”“Để tôi nghĩ xem,” Thoáng suy tư một chốc, “trong một lần tan học về nhà trọ, tôi thấy một cô em tóc vàng xinh đẹp đang khỏa thân ngủ trên giường tôi.”
Nhưng chuyện tới giờ không còn là đùa vui nữa, cái chuyện trên dưới đã chạm tới ngưỡng tôn nghiêm của đàn ông. Đàm Soái cố gắng tự hỏi bản thân thật nghiêm túc một hồi, cảm thấy mình đã bị Thẩm Thố lấn át khắp nơi rồi, lên giường còn như thế nữa thì chắc mãi mãi không trở mình nổi. Thế nên gã thở dài, rầu rĩ từ bỏ ý đồ.DJ đổi sang một bài hát với giai điệu chậm, giọng hát khàn khàn âu sầu như đang khóc lóc nỉ non dần chảy lan ra bốn phía, làm người ta đắm mình vào trong đó. Những cảm xúc mãnh liệt bắn ra xung quanh vụt tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn le lói như ánh hoàng hôn.“Có phúc gớm.” Thẩm Thố cười.
“Không đánh nữa.” Hắn hơi cúi người dùng mu bàn tay xoa xoa vết máu trên môi.“Vốn tôi cũng nghĩ như vậy.” Lâm Bắc Thanh lắc đầu, “Nhưng cô ta vừa nhìn thấy tôi thì đã hỏi luôn tôi có phải đứa con trai của chính đảng không, tôi nghĩ ý cô ta là Mạnh Y Phóng. Cô ta nói lúc nào cũng thấy chính đảng của giai cấp vô sản chúng ta khoe khoang rằng ‘nòng súng’ của mình rất mạnh trên các phương tiện truyền thông quốc gia, thế nên mới chạy tới trải nghiệm xem sao. Lúc nghe câu này tôi thực sự rất bực, nói thêm một câu nữa với ả thì kiểu gì bệnh cũ cũng tái phát. Vậy nên tôi hậm hực đuổi ả ta ra khỏi cửa, còn hét lên là ‘đảng vô sản sẽ tuyệt tự, vì con trai chính đảng đều gay hết!’.”
“Vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ à?”
“Đối đãi với nhau một cách chân thành.” Lâm Bắc Thanh dựa vào lưng ghế phía sau, đổi sang một tư thế thoải mái lại dễ chịu, y buông tay xuống, “Thật là tốt.”Thẩm Thố không thèm nhướng mày, quay đầu đi mặc quần áo.“Ừ, vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Cô ta muốn mặc lại quần áo nên cứ đứng ngoài gõ cửa rầm rầm, ai dè lại kéo hết mọi người trong khu tới.” Đôi môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười ngập tràn bỡn cợt lộ ra, “Tôi sẽ không nói là bản thân mình cố ý đâu.”
Đàm Soái mạnh mẽ vòng một tay ôm lấy eo Thẩm Thố từ đằng sau, cúi đầu cắn một cái lên cổ hắn, tay còn lại lần theo đường nét cơ bụng xuống phía dưới, luồn vào trong quần bò.“Nhớ anh thôi. Nhớ lắm luôn, gương mặt đẹp mà không được nhìn thấy thì hồn phách tôi bay đi đâu ấy.”Lâm Bắc Thanh hiểu rõ hàm ý trong nụ cười này của Thẩm Thố, y nhún vai: “Các sếp thích thuốc lá này.”Thẩm Thố rất đỗi ngạc nhiên khi Lâm Bắc Thanh trước mắt mình khác biệt quá nhiều so với ngày trước. Y tuấn tú đẹp trai, hơn nữa còn thông minh, vui vẻ và hoạt ngôn.
Sau đó y vươn tay đoạt lấy điếu thuốc từ trong miệng hắn rồi ngậm vào trong miệng mình hút một hơi. Y ghé môi lại gần, phả một hơi khói thẳng vào đôi kính của hắn.“Đúng rồi,” Thẩm Thố cụp mắt vặn mở một chai nước khoáng, cười nói, “có khi đè cậu xong tôi sẽ cong đấy.”“Có phải anh đang nghĩ sau một khoảng thời gian dài giờ phải nhìn với cặp mắt khác xưa không?” Lâm Bắc Thanh nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, “Thật ra anh mới là người thay đổi. Ngày trước anh không trầm lắng thế này. Hay phải nói,” Y cười, “im lặng là ‘vàng’, con buôn các người đều chỉ coi trọng ‘lợi ích’ đây?”
“Có phúc gớm.” Thẩm Thố cười.“Bị cậu cướp hết lời thoại rồi.”
Thực ra Thẩm Thố còn để ý sức khỏe và hình tượng của mình hơn tất thảy những người phụ nữ khác, hắn chưa bao giờ sa vào cà phê hay trà, thuốc lá và rượu thì ngoài những trường hợp xã giao ra, còn đâu rất ít khi dính tới.Tiếp tục trò chuyện câu được câu chăng, không khí lại hoàn toàn chẳng hề gượng ép, hai người đều tỏ ra bất cần. Đôi lúc còn lên tiếng trêu chọc cô phục vụ có dáng đi chữ bát nhưng bờ mông lại cực kỳ gợi cảm, Lâm Bắc Thanh phun châu nhả ngọc, thỉnh thoảng Thẩm Thố cũng bật cười thành tiếng.Lời nói tưởng chừng như đùa cợt lại tựa như nghiêm túc đã bị hai người dùng những lời tán gẫu và những tiếng cười lớn đuổi đi như ruồi bọ, không để lại chút dấu vết nào.
Thẩm Thố nhoẻn miệng cười.“Đánh nữa không?” Đàm Soái giương mắt nhìn đối phương lom lom, dè dặt hỏi một câu.Cho đến khi bài ca kết thúc, ai về nhà nấy.
Nhận lấy từ trong tay y, nhìn vào mới thấy hai chữ Trung Hoa in chình ình trên vỏ bao.“So với những nhà nghỉ giá rẻ mở cửa đón khách, tôi thích khách sạn hạng sao cao cấp, kín đáo trang trọng và không phô trương hơn.” Trước khi rời khỏi quán bar, Thẩm Thố hơi khom người ghé lại gần Lâm Bắc Thanh thấp hơn mình một chút, nói vào tai y nhẹ tênh, “Nhớ kỹ đấy, lần sau để tôi tới.”
“Phô da^ʍ đủ chưa?” Thẩm Thố khoanh tay chắn trước mặt gã không nể nang, “Đến làm gì đấy?”Đàm Soái thảm hơn một chút, cằm bị dập một vết lớn ở góc cạnh tủ quần áo, hốc mắt cũng tím xanh. Vì nghĩ người kia là anh em thân thiết nên dù đánh có hết sức nhưng cũng không ra tay độc địa. Tiếc là Thẩm Thố vẫn luôn được gọi là hậu duệ của loài máu lạnh, ra tay không hề qua loa chút nào. Gã lấy chiếc bật lửa sáng bóng trong túi ra làm gương soi, sau đó giận dữ nói với Thẩm Thố chỉ bị rách khóe môi: “Dù đánh không lại thì cũng không thể nhắm vào mắt mà, đây là quy tắc rồi. Anh không tuân thủ hả?”Ngày hôm sau Thẩm Thố đến công ty muộn, vậy mà lại nhìn thấy cái tên Đàm Soái mặt trời chưa treo trên đỉnh thì tuyệt đối không rời giường đang ngồi trong văn phòng mình, áo sơ mi hồng nhạt phanh một nửa, tai trái còn có một chiếc khuyên tai đinh lấp lánh rõ lẳиɠ ɭơ, gã ngồi trên bàn làm việc của Thẩm Thố. Chưa từng coi mình là người ngoài ở Thị Giác, Đàm Đẹp Trai đang nhướng mày cười xấu xa, phóng điện tành tạch với một đám giống cái trong công ty qua mặt kính cửa sổ sát đất.
“Vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ à?”Ngày hôm sau Thẩm Thố tới công ty muộn, vậy mà lại nhìn thấy cái tên Đàm Soái mặt trời chưa treo trên đỉnh thì tuyệt đối không rời giường đang ngồi trong văn phòng mình – áo sơ mi hồng nhạt phanh một nửa, tai trái còn có một chiếc khuyên tai đinh lấp lánh rõ lẳиɠ ɭơ, gã ngồi trên bàn làm việc của Thẩm Thố. Đàm Đẹp Trai chưa từng coi mình là người ngoài ở Thị Giác đang nhướng mày cười xấu xa, phóng điện tành tạch với một đám giống cái trong công ty qua mặt kính cửa sổ sát đất.Chiều cao tương tự nhau, Đàm Soái và Thẩm Thố đều là dạng vóc dáng người mẫu trời ban, lột quần áo tạo dáng thôi là kiểu gì cũng có thể lên bìa “Mr. Fashion”. Thẩm Thố gầy hơn một chút nhưng không gầy đến độ trói gà không chặt. Thượng cẳng tay hạ cẳng chân súng thật đạn thật, thắng bại chẳng biết đâu mà lường.“Phô da^ʍ đủ chưa?” Thẩm Thố khoanh tay chắn trước mặt gã không nể nang, “Đến làm gì đấy?”
Lâm Bắc Thanh lấy một bao ra từ trong túi áo.“Nhớ anh thôi. Nhớ lắm luôn, gương mặt đẹp mà không được nhìn thấy thì hồn phách tôi bay đi đâu ấy.”
Lấy bật lửa, đánh lửa rồi châm thuốc cho hắn. Y nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi con ngươi đen láy sáng ngời chiếu thẳng vào lòng người. Y nói bằng giọng đùa giỡn hay dùng: “Toàn tâm toàn ý phục vụ lãnh đạo.”“Vì cậu ngứa đòn.” Thẩm Thố nhẹ nhàng nhún vai.Thực ra Thẩm Thố biết rõ tâm tư của Đàm Soái đối với Khâu Sầm Ca hơn ai hết. Đây là một trò đùa vô thưởng vô phạt của những tên đàn ông trưởng thành mà thôi.Thẩm Thố khom người bấm nút trên điện thoại: “Harry, nối máy tới phòng bảo vệ.”
“Ấy ấy… Đồ khốn anh đúng là mất hết tính người rồi!” Đàm Soái nghiến răng nghiến lợi, “Tôi còn chưa tính sổ anh vụ đêm qua đấy nhá.”
“Tôi không nghĩ mấy chuyện da^ʍ tà về anh.” Đàm Soái đi về phía hắn, thuận tay cởϊ áσ để lộ bờ ngực rắn chắc bóng loáng như bôi dầu của mình cho Thẩm Thố – công đực lúc xin giao phối cũng sẽ phô diễn bộ lông đuôi rực rỡ mà nó vẫn luôn lấy làm tự hào. Gã nở nụ cười vô cùng hạ lưu vô cùng tà da^ʍ, “Chúng ta làm luôn cũng được.”Thẩm Thố khom người bấm nút trên điện thoại, “Harry, nối máy tới phòng bảo vệ.”“Mấy năm nay cậu làm gì ở nước ngoài?”“Nếu cậu tới để cảm ơn tôi thì tôi nhận tấm lòng được rồi.”
“Nhớ anh thôi. Nhớ lắm luôn, gương mặt đẹp mà không được nhìn thấy thì hồn phách tôi bay đi đâu ấy.”“Bị cậu cướp hết lời thoại rồi.”“Cảm ơn anh? Đ*t mẹ nó chứ mắc gì anh lại xúi giục thằng tạp chủng Bồ Đào Nha kia đè ngược lại tôi, mẹ nó chứ thằng đó quá là… nghiệp dư…” Đàm Soái ngồi phịch xuống sô-pha, lại thay đổi vị trí đặt mông một cách đầy gượng gạo, miệng thì căm phẫn, “Đ*t mẹ nó chứ! Thanh danh cả đời bị anh hủy hoại hết rồi. Nếu biết sẽ mất trinh cho trộm thì chẳng thà lúc trước tôi cho anh đè.”
Ngước mắt lên, ngắm nhìn gương mặt gần như không thay đổi gì suốt mười mấy năm qua.“Thế thì… vẫn làm chứ?” Tâm địa xấu xa vẫn không bị dập tắt.“Đúng rồi,” Thẩm Thố cụp mắt vặn mở một chai nước khoáng, cười nói, “có khi đè cậu xong tôi sẽ cong đấy.”
***
Lời nói tưởng chừng như đùa cợt lại tựa như nghiêm túc đã bị hai người dùng những lời tán gẫu và những tiếng cười lớn đuổi đi như ruồi bọ, không để lại chút dấu vết nào.“Người trong giang hồ mà.” Thẩm Thố cười hờ hững, hắn mở bao thuốc ra thì thấy trống không, “Có thuốc không?”Chẳng mất mấy thời gian để cả hai trở thành bạn của nhau.
“Nếu cậu tới để cảm ơn tôi thì tôi nhận tấm lòng được rồi.”“Thế thì… vẫn làm chứ?” Tâm địa xấu xa vẫn không bị dập tắt.Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Hạt cát cháy bỏng theo gió thổi tới, thời tiết nóng đến phát rồ. Những sinh vật trong khuôn viên trường đều bị thiêu cháy đến rệu rã, những tán cây hòe già cũng không tươi tốt nổi, cứ thế tróc ra thành từng mảng. Phần lớn đám con trai đều không thèm vào nhà tắm công cộng của trường cách đó vài trăm mét mà tắm luôn ở nhà vệ sinh không có nước ấm trong phòng ngủ. Đàm Soái chẳng có việc gì nên la cà đi dạo, vừa khéo đυ.ng phải Thẩm Thố trần trụi vừa mới tắm nước lạnh đi ra.
“Ừ, vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Cô ta muốn mặc lại quần áo nên cứ đứng ngoài gõ cửa rầm rầm, ai dè lại kéo hết mọi người trong khu tới.” Đôi môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười ngập tràn bỡn cợt lộ ra, “Tôi sẽ không nói là bản thân mình cố ý đâu.”Thẩm Thố cười lớn.Đúng là siêu trắng. Lại còn không phải cái kiểu trắng kem như sữa bột mà là trắng kiểu nhợt nhạt như ma cà rồng trong phim, hơn nữa làn da còn rất mịn màng, đẹp hơn cả Cù Viên Viên. Phàm là người ai chẳng mê cái đẹp, vốn cái tên Đàm Soái này đã chẳng móc đâu ra liêm sỉ tự trọng, đàn ông đàn bà dưới háng nhiều không kể hết. Huống hồ bình thường Thẩm Thố vẫn luôn vô tình hay cố ý lấn át gã khiến gã khó chịu không thôi, quả thực chẳng khác nào cái dằm trong ngực, thế nên gã mới nhất thời nảy sinh suy nghĩ xấu xa “phải đè ngược lại trên giường”.
“Có phải anh đang nghĩ sau một khoảng thời gian dài giờ phải nhìn với cặp mắt khác xưa không?” Lâm Bắc Thanh nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, “Thật ra anh mới là người thay đổi. Ngày trước anh không trầm lắng thế này. Hay phải nói,” Y cười, “im lặng là ‘vàng’, con buôn các người đều chỉ coi trọng ‘lợi ích’ đây?”Không ai bằng lòng đầu hàng trước, mất mặt! Cũng chẳng biết anh tới tôi đi, đấm qua đá lại bao lâu, cả hai đều bị thương, không hẹn mà cùng dừng lại.Đúng là siêu trắng. Lại còn không phải cái kiểu trắng kem như sữa bột mà là trắng kiểu nhợt nhạt như ma cà rồng trong phim. Hơn nữa làn da còn rất mịn màng, đẹp hơn cả Cù Viên Viên. Phàm là người ai chẳng mê cái đẹp, vốn cái tên Đàm Soái này đã chẳng móc đâu ra liêm sỉ tự trọng, đàn ông đàn bà dưới háng nhiều không kể hết. Huống hồ bình thường Thẩm Thố vẫn luôn vô tình hay cố ý lấn át gã khiến gã khó chịu không thôi – quả thực chẳng khác nào cái dằm trong ngực. Thế nên gã mới nhất thời nảy sinh suy nghĩ xấu xa “phải đè ngược lại trên giường”.Thẩm Thố lấy một chiếc áo phông từ trong tủ quần áo, sau đó quay đầu liếc qua Đàm Soái đang trưng cái vẻ mặt rối rắm nhìn mình chằm chằm, hắn nhếch môi: “Đừng có suy nghĩ mấy thứ da^ʍ dật về tôi.”
Cho đến khi bài ca kết thúc, ai về nhà nấy.Lâm Bắc Thanh làm chuyện này một cách vô cùng thản nhiên, vô cùng tự nhiên.“Tôi không nghĩ mấy chuyện da^ʍ tà về anh.” Đàm Soái đi về phía hắn, thuận tay cởϊ áσ để lộ bờ ngực rắn chắc bóng loáng như bôi dầu của mình cho Thẩm Thố, công đực lúc xin giao phối cũng sẽ phô diễn bộ lông đuôi rực rỡ mà nó vẫn luôn lấy làm tự hào. Gã nở nụ cười vô cùng hạ lưu vô cùng tà da^ʍ, “Chúng ta làm luôn cũng được.”
Thẩm Thố không thèm nhướng mày, quay đầu đi mặc quần áo.
“Đánh nữa không?” Đàm Soái giương mắt nhìn đối phương lom lom, dè dặt hỏi một câu.“Nếu cậu tới để cảm ơn tôi thì tôi nhận tấm lòng được rồi.”“Tôi nhớ anh không hút thuốc lá.” Lâm Bắc Thanh ngừng một chút rồi nói, “Ý là trước kia.”Đàm Soái mạnh mẽ vòng một tay ôm lấy eo Thẩm Thố từ đằng sau, cúi đầu cắn một cái lên cổ hắn, tay còn lại lần theo đường nét cơ bụng xuống phía dưới, luồn vào trong quần bò.
Phòng ngủ diện tích hạn chế biến thành đống hỗn độn, đồ đạc tan nát la liệt dưới sàn, tủ và ghế đều bị xê dịch. Hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thở hồng hộc đối diện nhau, đánh giá đối phương bằng ánh mắt trừng trừng. Cả người xanh tím loang lổ lại còn đầm đìa mồ hôi, mất công tắm rửa.Dùng khuỷu tay huých vào tên đằng sau đầy hung ác, hắn quay người giơ tay giữ lấy cằm gã rồi tung một cú đấm. Tất nhiên bị thụi một cú thì không thể chịu thiệt, gã cũng trở mình vung nắm đấm đáp trả.
“Tôi không nghĩ mấy chuyện da^ʍ tà về anh.” Đàm Soái đi về phía hắn, thuận tay cởϊ áσ để lộ bờ ngực rắn chắc bóng loáng như bôi dầu của mình cho Thẩm Thố – công đực lúc xin giao phối cũng sẽ phô diễn bộ lông đuôi rực rỡ mà nó vẫn luôn lấy làm tự hào. Gã nở nụ cười vô cùng hạ lưu vô cùng tà da^ʍ, “Chúng ta làm luôn cũng được.”Gã đàn ông Nam Mỹ cơ bắp khiêu gợi bắt chuyện với Thẩm Thố bằng cái khẩu âm Anh ngữ đặc sệt, ai ngờ lại bị đối phương mở tròn mắt với gương mặt vô tội vả lại một câu “I can’t understand you”, thế là tức giận đùng đùng.Chiều cao tương tự nhau, Đàm Soái và Thẩm Thố đều là dạng vóc dáng người mẫu trời ban, lột quần áo tạo dáng thôi là kiểu gì cũng có thể lên bìa “Mr. Fashion”. Thẩm Thố gầy hơn một chút nhưng không gầy đến độ trói gà không chặt. Thượng cẳng tay hạ cẳng chân súng thật đạn thật, thắng bại chẳng biết đâu mà lường.
“Có phải anh đang nghĩ sau một khoảng thời gian dài giờ phải nhìn với cặp mắt khác xưa không?” Lâm Bắc Thanh nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, “Thật ra anh mới là người thay đổi. Ngày trước anh không trầm lắng thế này. Hay phải nói,” Y cười, “im lặng là ‘vàng’, con buôn các người đều chỉ coi trọng ‘lợi ích’ đây?”Đàm Soái thảm hơn một chút, cằm bị dập một vết lớn ở góc cạnh tủ quần áo, hốc mắt cũng tím xanh. Vì nghĩ người kia là anh em thân thiết nên dù đánh có hết sức nhưng cũng không ra tay độc địa. Tiếc là Thẩm Thố vẫn luôn được gọi là hậu duệ của loài máu lạnh, ra tay không hề qua loa chút nào. Gã lấy chiếc bật lửa sáng bóng trong túi ra làm gương soi, sau đó giận dữ nói với Thẩm Thố chỉ bị rách khóe môi: “Dù đánh không lại thì cũng không thể nhắm vào mắt mà, đây là quy tắc rồi. Anh không tuân thủ hả?”Không ai bằng lòng đầu hàng trước, mất mặt! Cũng chẳng biết anh tới tôi đi, đấm qua đá lại bao lâu, cả hai đều bị thương, không hẹn mà cùng dừng lại.
“Vì cậu ngứa đòn.” Thẩm Thố nhẹ nhàng nhún vai.Chẳng mất mấy thời gian để cả hai trở thành bạn của nhau.Phòng ngủ diện tích hạn chế biến thành đống hỗn độn, đồ đạc tan nát la liệt dưới sàn, tủ và ghế đều bị xê dịch. Hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thở hồng hộc đối diện nhau, đánh giá người còn lại bằng ánh mắt trừng trừng, cả người xanh tím loang lổ lại còn đầm đìa mồ hôi, mất công tắm rửa.
“Không đánh nữa.” Hắn hơi cúi người dùng mu bàn tay xoa xoa vết máu trên môi.Thẩm Thố cười lớn.Đàm Soái thảm hơn một chút, cằm bị dập một vết lớn ở góc cạnh tủ quần áo, hốc mắt cũng tím xanh. Vì nghĩ người kia là anh em thân thiết nên dù đánh có hết sức nhưng gã cũng không ra tay độc địa, tiếc là Thẩm Thố vẫn luôn được gọi là hậu duệ của loài máu lạnh, ra tay không hề qua loa chút nào. Gã lấy chiếc bật lửa sáng bóng trong túi ra làm gương soi, sau đó giận dữ nói với Thẩm Thố chỉ bị rách khóe môi: “Dù đánh không lại thì cũng không thể nhắm vào mắt mà, đây là quy tắc rồi. Anh không tuân thủ hả?”
“Cảm ơn anh? Đ*t mẹ nó chứ mắc gì anh lại xúi giục thằng tạp chủng Bồ Đào Nha kia đè ngược lại tôi, mẹ nó chứ thằng đó quá là… nghiệp dư…” Đàm Soái ngồi phịch xuống sô-pha, lại thay đổi vị trí đặt mông một cách đầy gượng gạo, miệng thì căm phẫn, “Đ*t mẹ nó chứ! Thanh danh cả đời bị anh hủy hoại hết rồi. Nếu biết sẽ mất trinh cho trộm thì chẳng thà lúc trước tôi cho anh đè.”“Đúng rồi,” Thẩm Thố cụp mắt vặn mở một chai nước khoáng, cười nói, “có khi đè cậu xong tôi sẽ cong đấy.”“Vì cậu ngứa đòn.” Thẩm Thố nhẹ nhàng nhún vai.
“Đánh nữa không?” Đàm Soái giương mắt lom lom nhìn người kia, dè dặt hỏi một câu.
Thẩm Thố nhoẻn miệng cười.“Người trong giang hồ mà.” Thẩm Thố cười hờ hững, hắn mở bao thuốc ra thì thấy trống không, “Có thuốc không?”“Không đánh nữa.” Hắn hơi cúi người dùng mu bàn tay xoa xoa vết máu trên môi.
Thẩm Thố lấy một chiếc áo phông từ trong tủ quần áo, sau đó quay đầu liếc qua Đàm Soái đang trưng cái vẻ mặt rối rắm nhìn mình chằm chằm, hắn nhếch môi: “Đừng có suy nghĩ mấy thứ da^ʍ dật về tôi.”“Thế thì… vẫn làm chứ?” Tâm địa xấu xa vẫn không bị dập tắt.
Dùng khuỷu tay huých vào tên đằng sau đầy hung ác, hắn quay người giơ tay giữ lấy cằm đối phương rồi tung một cú đấm. Tất nhiên bị thụi một cú thì không thể chịu thiệt, gã cũng trở mình vung nắm đấm đáp trả.“Cũng được. Nhưng mà,” Thẩm Thố ngẩng đầu nhìn thẳng vào hốc mắt tím xanh của Đàm Soái, hắn chợt nở nụ cười đầy quyến rũ, “tôi ở trên.”
“Để tôi nghĩ xem,” Thoáng suy tư một chốc, “trong một lần tan học về nhà trọ, tôi thấy một cô em tóc vàng xinh đẹp đang khỏa thân ngủ trên giường tôi.”Chiều cao tương tự nhau, Đàm Soái và Thẩm Thố đều là dạng vóc dáng người mẫu trời ban, lột quần áo tạo dáng thôi là kiểu gì cũng có thể lên bìa “Mr. Fashion”. Thẩm Thố gầy hơn một chút nhưng không gầy đến độ trói gà không chặt. Thượng cẳng tay hạ cẳng chân súng thật đạn thật, thắng bại chẳng biết đâu mà lường.Thực ra Thẩm Thố biết rõ tâm tư của Đàm Soái đối với Khâu Sầm Ca hơn ai hết. Đây là một trò đùa vô thưởng vô phạt của những tên đàn ông trưởng thành mà thôi.
Nhưng chuyện tới giờ không còn là đùa vui nữa, cái chuyện trên dưới đã chạm tới ngưỡng tôn nghiêm của đàn ông. Đàm Soái cố gắng tự hỏi bản thân thật nghiêm túc một hồi, cảm thấy mình đã bị Thẩm Thố lấn át khắp nơi rồi, lên giường còn như thế nữa thì chắc mãi mãi không trở mình nổi. Thế nên gã thở dài, rầu rĩ từ bỏ ý đồ.
“Nói về những chuyện thú vị hồi cậu ở Anh đi, hẳn là rất nhiều.”Nhưng vào một ngày nào đó sau vụ việc kia, gã lại thành khẩn nói với Thẩm Thố, Thẩm Thố, tôi cảm thấy chắc chắn anh thích đàn ông. Thật đấy.Hết chương 10.