Chương 14: Thần kỳ, thật sự quá thần kỳ!

Lời còn chưa dứt, Ngô Đạo Tử đã tự nhận ra điều gì đó.

Ông quay đầu lại, thấy Chu Lục Lục đang nhìn mình bằng ánh mắt cực kỳ tội nghiệp.

???????????????

"Sư phụ, sư phụ cố ý đấy à? Rõ ràng biết con không có linh lực mà vẫn tặng con vòng tay Không gian chỉ có linh lực mới kích hoạt được."

"Hu hu hu, con không có linh lực thì làm sao dùng được!"

Chu Lục Lục nhìn Ngô Đạo Tử với vẻ ủ rũ, trông như sắp khóc tới nơi.

Vẻ mặt Ngô Đạo Tử thoáng lúng túng: “Chuyện này… ôi chao, đương nhiên là ta không cố ý, ta nghĩ con hiện giờ chưa có linh lực chỉ là tạm thời thôi, để ta giúp con tìm hiểu nguyên nhân, rồi con cũng sẽ có thể tu luyện bình thường như mọi người."

Nghe Chu Lục Lục thật sự không có linh lực, Triệu Đại Long lập tức hết sức lo lắng: "Sư phụ, tiểu sư muội thật đáng thương, không có linh lực. Sư phụ mau xem thử sao muội ấy không thể tu luyện đi!"

"Biết rồi, nôn nóng làm gì!"

Ngô Đạo Tử liếc nhìn Triệu Đại Long đang lo lắng hơn cả mình, đưa tay vận linh lực kiểm tra Chu Lục Lục.

Khi linh lực len lỏi vào cơ thể Chu Lục Lục, đồng tử Ngô Đạo Tử đột nhiên co rút lại.

"Cái... cái gì vậy?"

Ông hít một hơi thật sâu để ổn định tâm trạng, rồi lại vận linh lực ra kiểm tra lần nữa.

"Sao... sao lại như vậy...”

Nghe lời Ngô Đạo Tử, Chu Lục Lục cúi đầu xuống.

"Sư phụ, sư phụ không cần kiểm tra nữa đâu. Đồ nhi biết mình không có Linh căn, tất nhiên là không thể tu luyện rồi."

Ngô Đạo Tử đưa tay ra hiệu bảo Chu Lục Lục đừng nói nữa.

"Con cứ để cho sư phụ nói hết câu đã, lúc nãy sư phụ muốn nói là: Sao lại thần kỳ như vậy!"

"Hả?"

Chu Lục Lục nhìn với vẻ ngơ ngác.

Ngô Đạo Tử hơi phấn khích: “Thần kỳ, thật sự thần kỳ! Hôm qua ta dò xét kinh mạch của con, rõ ràng không có chút linh căn nào, nhưng hôm nay thăm dò lại thì lại phát hiện trong cơ thể con có ba loại dao động linh lực, đó là ba loại linh lực Hỏa, Mộc, Băng.

Mặc dù những linh lực này dường như không phải của chính con, nhưng những linh lực này đã bám rễ vững chắc trong cơ thể con, thậm chí còn có khuynh hướng dần dần phát triển thành linh căn!"

Ngô Đạo Tử liên tục khen lạ.

"Thần kỳ, thật sự quá thần kỳ! Tình huống này ta chưa từng nghe thấy bao giờ."

Nghe lời Ngô Đạo Tử, đôi mắt Chu Lục Lục lập tức sáng long lanh.

"Sư phụ, vậy có nghĩa là con có thể tu luyện rồi ư?"

"Đương nhiên là có thể rồi!"

Nhận được câu trả lời khẳng định, Chu Lục Lục phấn khích nhảy cẫng lên, hăng hái phất tay.

"A! Tuyệt quá! Con cũng có thể tu luyện rồi!"

Nhìn vẻ mừng rỡ vô cùng của Chu Lục Lục, Ngô Đạo Tử lắc đầu mỉm cười.